Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 15: Gia Cảnh Khốn Khó



 

“Vậy thì anh yên tâm rồi.” Anh hai Phó nói.

 

Cả nhà họ đang ăn bánh mì và húp cháo, ai nấy đều thắc mắc không biết Lục Ngọc làm kiểu gì mà thứ lương thực độn tầm thường như vậy cũng có thể thơm ngọt đến thế.

 

“Vợ à, ngon thật đấy.”

 

“Ngon thì anh cứ ăn nhiều một chút.”

 



 

Lục Ngọc cùng cha mẹ về đến nhà, đóng cửa lại. Nhìn căn nhà nhỏ bé thấp lùn, tối om trước mắt, Lục Ngọc không khỏi cảm thấy chua chát, suýt chút nữa bật khóc.

 

Trong thôn này, khó mà tìm được căn nhà nào tàn tạ hơn thế này. Cô cũng không biết kiếp trước mình đã sống mười năm ở đây bằng cách nào.

Phạm Khắc Hiếu

 

Lục Ngọc muốn nói: “Mẹ… Cha!” Cô muốn kể rằng mình từng mở quán ăn, dựa vào tay nghề nấu nướng này, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không thua kém bất cứ ai.

 

Thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra, Lục Đại Niên đã bật khóc. Giọng ông kìm nén đến mức ai cũng có thể nghe thấy sự tự trách sâu sắc trong đó. Con gái đang yên đang lành, giờ lại trở thành ra nông nỗi này, ông cảm thấy có lỗi với con gái biết bao.

 

Mẹ Lục Ngọc cũng rơi nước mắt. Hệ lụy của chuyện này thật quá lớn, bà nội Lục và bác gái Lục đã không cho gia đình họ một con đường sống. Nếu không phải Lục Ngọc cơ trí, khéo léo vạch trần âm mưu, bị dính vào cái tội danh “dụ dỗ anh rể” kia thì làm gì còn có đất dung thân trong thôn này nữa?

 

“Ngọc Nhi, cha mẹ có lỗi với con.” Mẹ Lục Ngọc nức nở nói. Lúc đầu không hiểu sao lại bị họ che mắt, tin vào những lời ma mị của bọn họ.

 

Lục Ngọc nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi!”

 

Sau chuyện này, trên danh nghĩa, cô đã kết hôn với Phó Cầm Duy, và cũng đã chung chăn gối với anh ta. Muốn gả cho một người tốt e là khó. Nhưng đối với Lục Ngọc, điều này chẳng tính là gì, thậm chí không kết hôn cô còn cảm thấy vui vẻ hơn.

 

Lục Ngọc phải phí không ít công sức, hết lời khuyên cha rồi lại khuyên mẹ, cuối cùng mới khiến họ bình tâm trở lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc thở phào một hơi. Nghĩ thấy cha mẹ còn chưa ăn cơm, cô liền muốn xuống bếp nấu chút gì đó.

 

Nhưng vừa bước vào bếp, cô đã ngây người. Trong ảng lương thực chỉ còn một lớp gạo mỏng dính, vét lại còn chưa đầy nửa bát.

 

Trong góc bếp vỏn vẹn một dúm khoai tây khô với mớ rau cải trắng đã úa vàng. Nhà nào cũng ăn theo chế độ tập thể, dân làng thường lén lút tăng gia chút rau cỏ trong vườn, hoặc nuôi đôi con gà để cải thiện bữa ăn, số lượng chẳng đáng là bao nên mọi người trong thôn cũng tặc lưỡi bỏ qua.

 

Nhưng cha mẹ Lục Ngọc lại là những người thật thà, chất phác. Làng chưa cho phép, họ tuyệt đối không dám làm trái.

 

Giờ đây, lòng Lục Ngọc như bị mây mù che phủ. Trong nhà thật sự đã chẳng còn hạt lương thực nào đáng giá. Dù cô có tài nấu nướng điêu luyện đến mấy cũng đành bó tay.

 

Giờ cô mới hiểu vì sao gia đình lại chấp thuận chuyện đánh tráo cô dâu. Một là vì nhà họ Phó quả thực là một mối hôn sự tốt, hai là vì trong nhà đã cận kề cái đói.

 

Khi Lục Ngọc đang không biết xoay sở ra sao, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.

 

Lục Ngọc mở cửa ra, người đến là chị dâu Tống, hàng xóm sát vách. Chị ấy nói: “Mẹ chồng chị bảo chị mang hai cái bánh ngô này sang biếu. Bà cụ còn mắng bà nội em suốt buổi cơ đấy! Bảo bà ấy đúng là già rồi mà chẳng còn nết na gì, ngay cả đứa cháu gái ruột thịt cũng nỡ lòng tính kế.”

 

Vừa nói, chị dâu Tống vừa thở dài thườn thượt, cảm khái chuyện "biết mặt mà chẳng biết lòng". Thấy bà nội Lục ăn diện coi bộ tử tế, cứ ngỡ là người đứng đắn, nào ngờ lại làm ra chuyện thất đức đến vậy.

 

Nhà họ ở gần đây. Chị dâu Tống lại đông con, nên mẹ của Lục Ngọc thường xuyên sang giúp đỡ những việc lặt vặt. Mỗi khi nhà chị có món gì ngon, chị đều mang sang biếu một ít.

 

Thời buổi này, lương thực quý như vàng. Đừng thấy cái bánh ngô bé nhỏ này mà coi thường. Lương thực của mỗi nhà đều dựa vào điểm công mà phân phát vào cuối năm, có khi cả năm cũng chẳng đủ ăn. Hai cái bánh ngô này đều là chị ấy chắt chiu dành dụm mà ra đấy.

 

Lục Ngọc đáp: “Cháu cảm ơn chị dâu Tống.”

 

Chị dâu Tống xua tay cười nói: “Cảm ơn gì chứ, chúng ta sống cạnh nhau, có gì mà khách sáo!”

 

Rồi chị ấy lại nhíu mày, hạ giọng nói khẽ: “Này Lục Ngọc, chị còn một chuyện muốn hỏi em. Chẳng hay Phó Cầm Duy vẫn đứng đợi ngoài sân nhà em cả buổi nay rồi, hai đứa có điều gì khó nói với nhau sao?”