Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 165: Đàm Phán Thuận Lợi



 

“Đứa cháu này của ông dám coi thường cán bộ tiên tiến trong huyện, mở miệng là đồ nhà quê, lại còn đẩy người ta ra ngoài. Bình thường ông quản lý nhà máy như vậy sao?”

 

Xưởng trưởng Lưu rất ít khi tức giận, nhưng khi đã nổi giận thì khí thế cũng không thể xem thường được.

 

Phó xưởng trưởng vội vàng quở trách cháu trai: “Mắt mù à? Cán bộ tiên tiến từ xưa đến nay đều là tấm gương cho chúng ta học tập, cậu thì hay rồi, ăn nói ngông cuồng, không muốn làm thì cút về nhà!”

 

Sau đó, ông ta lại đổi vẻ mặt hòa nhã nói với Lục Ngọc: “Thật xin lỗi cô gái, đã để cô phải chịu ấm ức rồi.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc nhíu mày: “Tôi còn tưởng xưởng lớn các ông đây coi thường người nông thôn chúng tôi lắm chứ.”

 

Phó xưởng trưởng vội vàng nói: “Nào có chuyện đó!” Mồ hôi trên trán ông càng lúc càng nhiều. Ông ta không dám gánh cái tội danh này, trong lòng thầm mắng đứa cháu trai, làm cái gì cũng không nên hồn, chỉ giỏi gây họa là cùng.

 

Phó xưởng trưởng nói rất nhiều lời tốt đẹp, thấy xưởng trưởng Lưu không hề có ý định buông tha, liền đành lòng nói: “Đại Dũng, cậu về nhà kiểm điểm trước đi, ngày càng càn rỡ!”

 

Người bảo vệ không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn phó xưởng trưởng: “Chú hai…”

 

Phó xưởng trưởng nhíu mày nói: “Trong nhà máy thì gọi tôi là Phó xưởng trưởng!”

 

Người bảo vệ không hiểu vì sao mình chỉ úp mở vài câu với một cô gái nông thôn, mà lại rơi vào kết cục thảm hại này.

 

Hắn ta nhìn thấy vẻ mặt đanh lại của chú hai mình, lúc này mới chợt hiểu ra, đành thầm nghĩ cứ thuận theo trước đã, đợi về nhà rồi tính sau.

 

Khi gã bảo vệ rời đi, vẫn không quên lườm Lục Ngọc một cái.

 

Bị Xưởng trưởng Lưu trông thấy, ông ta nổi trận lôi đình, nói thẳng với Phó xưởng trưởng: “Thật là quá quắt!”

 

Phó xưởng trưởng khẽ nhăn mặt, vội đáp: “Dạ phải, dạ phải, lát về tôi sẽ nói chuyện với anh tôi, bảo anh ấy đánh cho thằng ranh này một trận nên thân. Đúng là cái đồ ngu ngốc, không biết trên dưới là gì!”

 

Trong lòng ông ta lại khẽ thở dài một tiếng. Thằng cháu trời đánh vô dụng này đã bị Xưởng trưởng Lưu ghi nhớ rồi, sau này muốn kiếm đường vào xưởng phân bón này thì e là khó lắm thay.

 

Sau đó ông ta quay sang Lục Ngọc, nói với vẻ áy náy: “Cháu gái, để cháu phải chịu ấm ức rồi. Thằng ranh con này, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó một bài học nhớ đời.”

 

Xưởng trưởng Lưu dẫn Lục Ngọc về văn phòng. Ông ta cảm thấy vô cùng áy náy, nhìn Lục Ngọc vẫn còn xách theo chiếc cặp lồng cơm, liền đoán ngay chắc hẳn là vì hôm qua thấy ông thích ăn mà cô đã cất công mang đến!

 

Một cô gái khéo léo, chu đáo đến vậy, giờ đây lại phải chịu ấm ức cả buổi sáng. Ông ta đích thân tự tay pha một ấm trà nóng mời Lục Ngọc. Vì có đồng chí nữ đến thăm, Xưởng trưởng Lưu cũng không khép cửa phòng làm việc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc mở lời: “Trong nhà cháu nấu chút cơm canh đạm bạc, xin phép biếu ông một ít. Chắc là đã nguội rồi, ông cứ mang ra nhà ăn hâm nóng lại cho ấm bụng.”

 

Xưởng trưởng Lưu thấy trong lòng ấm áp vô cùng, càng thêm cảm thấy có lỗi với Lục Ngọc. Ông gọi chú thư ký nam vào: “Mang chiếc cặp lồng này ra nhà ăn, bảo họ hâm nóng lại.” Dù món ăn có thế nào chăng nữa, thì đây cũng là tấm lòng của Lục Ngọc.

 

Xưởng trưởng Lưu nói: “Đồng chí Lục Ngọc, hôm nay quả là một sự cố đáng tiếc, gã bảo vệ kia dám khinh thường bà con, loại người như vậy thì không thể giữ lại làm việc được nữa. Cô đã giúp tôi tìm ra cái ung nhọt trong đơn vị, tôi vô cùng cảm ơn cô.”

 

Ông ta có vài phần đánh giá cao tài năng của Lục Ngọc. Một cô gái lanh lợi như thế này, nếu cứ ở mãi nơi thôn quê thì nào có cơ hội phát triển gì, nhưng nếu ra thành phố làm việc thì sẽ khác.

 

Một xưởng lớn như của họ có rất nhiều vị trí tốt, hơn nữa nếu ở trong còn có thể phấn đấu thăng tiến, bao giờ cũng tốt hơn nhiều so với việc cứ quanh quẩn ở nông thôn.

 

Nghĩ tới đây, Xưởng trưởng Lưu càng thêm hiền hòa, ông nói: “Cô có muốn về xưởng của tôi làm việc không? Lời đề nghị hôm qua của tôi vẫn còn nguyên giá trị đấy.”

 

Lục Ngọc đáp lời: “Không ạ, ở nông thôn cháu thấy rất tốt. Rau quả, gạo bột, lương thực, dầu ăn ở thành phố đều dựa vào nông thôn cung cấp, mà tư nhân vẫn chưa được phép tự do kinh doanh, cuộc sống ở thành phố vẫn còn nhiều khó khăn hơn so với nông thôn. Hơn nữa, cháu cũng đã yên bề gia thất rồi ạ.”

 

Nghe Lục Ngọc nói vậy, ông ta cũng không khuyên nhủ thêm nữa.

 

Nhìn tuổi Lục Ngọc, dù đã kết hôn thì cũng là mới lập gia đình. Nếu ông ta ở bên cạnh mà cản trở, chẳng phải sẽ khiến hai vợ chồng người ta xích mích, chia lìa sao.

 

Lục Ngọc tiếp lời: “Lần này cháu tới đây là vì việc phân bón. Thôn chúng cháu có kế hoạch xây dựng nông thôn mới, rất cần sự giúp đỡ, tạo điều kiện của ông. Không có đủ phân bón thì không thể nào đạt được năng suất tốt.”

 

Xưởng trưởng Lưu nói: “Lần trước tôi đã nói với cô rồi, thật sự là lượng phân bón không đủ đáp ứng nhu cầu, không phải tôi cố tình không cấp cho cô. Giờ đang sắp vào vụ thu hoạch, sau khi thu xong vụ này lại phải chuẩn bị cho vụ xuân năm sau.”

 

Bây giờ người đến gặp gỡ, thăm hỏi ông ta, hay gọi điện thoại, đều là những người mong muốn mua được phân bón.

 

Lục Ngọc đáp: “Thôn chúng cháu cũng không dám đòi hỏi nhiều, chỉ cần hai tấn là đủ rồi, cứ coi như ông giúp đỡ, ủng hộ bà con thôn cháu.”

 

Xưởng trưởng Lưu cười nói: “Cái cô bé này!” Con số hai tấn này quả là rất biết điều, một xưởng trưởng của xưởng lớn như ông ta, đâu đến nỗi không xoay sở được số lượng này.

 

Thực ra có thể cho hoặc không cho! Nhưng Xưởng trưởng Lưu thực sự đánh giá cao Lục Ngọc, cộng thêm việc vừa nãy cô phải chịu ấm ức ở đây, ông ít nhiều cũng có ý muốn bù đắp cho cô, liền nói: “Chỉ lần này thôi nhé, sẽ không có lần sau đâu.”

 

Phân bón ở chỗ ông ta bây giờ thật sự không đủ để chia chác.

 

Xưởng trưởng Lưu viết vội một tờ giấy giới thiệu, bên trên còn đóng dấu đỏ chói, dặn dò Lục Ngọc: “Lúc đi lấy phân, cứ cầm tờ giấy này là được.”