Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 164: Đánh Chó Phải Nhìn Mặt Chủ



 

Một câu nói khiến người bảo vệ đỏ mặt tía tai. Lục Ngọc không cho anh ta cơ hội hoàn hồn, tiếp lời: “Hơn nữa, tôi là đại biểu tiên tiến do huyện cử về. Hội nghị diễn ra hôm qua cũng chính là do lãnh đạo huyện tổ chức đấy nhé. Bây giờ anh đứng đây ăn nói hàm hồ, nếu tôi báo cáo lên cấp trên, anh cứ chờ mà viết bản kiểm điểm đi!”

 

Nói xong, Lục Ngọc còn liếc mắt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới: “Đàn ông đàn ang gì mà lắm điều, lèm bèm như đàn bà, đúng là không phải hạng người tốt lành gì. Trong mắt đã bẩn rồi thì nhìn cái gì cũng thấy bẩn thỉu!”

 

Bàn về tài cãi vã, làm sao anh ta có thể đấu lại Lục Ngọc? Đã từ rất lâu không có ai dám nói chuyện với anh ta với thái độ như vậy. Lúc này, anh ta tức giận đến nỗi lắp bắp nói:

 

“Cô chẳng qua cũng chỉ là một đại biểu nông thôn quèn, chỗ chúng tôi đây là xưởng quốc doanh, không hoan nghênh cô!

 

Một đại biểu nông thôn cỏn con mà cũng dám so bì với tôi ư? Nực cười c.h.ế.t đi được!”

 

Lục Ngọc nhướn mày: “Sao, anh còn dám coi thường đại biểu tiên tiến nữa à? Có giỏi thì anh cũng tự đi mà làm đại biểu tiên tiến thử xem?”

 

Thấy mình không cãi lại được Lục Ngọc, anh ta liền định động thủ xô đẩy. Lục Ngọc đâu thể để một người đàn ông đẩy ngã mình được. Cô liền lớn tiếng nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, anh muốn làm gì thế hả?” Giọng cô hơi to hơn bình thường một chút.

 

Văn phòng của xưởng trưởng Lưu nằm ở cuối dãy, nên nghe không rõ tiếng cãi vã bên ngoài. Nhưng thấy đã giữa trưa mà Lục Ngọc vẫn chưa tới, ông định ra ngoài đi dạo một lát, cũng không biết cô gái ấy có tìm được đến đây không.

 

Xưởng trưởng Lưu vốn là người khá tốt bụng. Khi ông vừa bước ra, tình cờ nhìn thấy Lục Ngọc đang bị người bảo vệ chặn lại, thậm chí anh ta còn định đóng sầm cánh cổng sắt, nhốt Lục Ngọc ở bên ngoài.

 

Sắc mặt xưởng trưởng Lưu liền tối sầm lại. Ông biết người bảo vệ này là cháu của phó xưởng trưởng, mà ở một nơi như xưởng quốc doanh thì có chút "quan hệ" như vậy là chuyện quá đỗi bình thường. Bình thường ông cũng không nói gì, ai ngờ người bảo vệ này lại dám hành xử ngông nghênh đến mức đó.

 

Lục Ngọc nhìn thấy xưởng trưởng Lưu, liền vội vàng gọi: “Xưởng trưởng Lưu!”

 

Người bảo vệ vẫn đang quay lưng về phía xưởng trưởng Lưu, cứ tưởng Lục Ngọc đang giả vờ gạt anh ta, liền lập tức gắt gỏng: “Xưởng trưởng Lưu có tới cũng vô dụng thôi! Cút đi, chỗ này không phải là nơi một kẻ nhà quê như cô có thể đặt chân tới đâu!”

 

Lục Ngọc nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Sao, xưởng quốc doanh này là do anh quyết định hết à?”

 

“Đương nhiên rồi! Hôm nay tôi không cho cô vào thì có thần tiên tới cũng vô ích thôi!” Người bảo vệ nhớ lại lời Lục Ngọc nói ban nãy, vẫn còn tức giận: “Đại biểu tiên tiến nông thôn là cái thá gì chứ!”

Phạm Khắc Hiếu

 

Chứ đừng nói là một đại biểu tiên tiến, cho dù là một vị trưởng thôn có đến, cũng đều phải gật đầu khom lưng, mua t.h.u.ố.c lá biếu anh ta thì may ra mới có thể vào được hay không, còn phải xem tâm trạng của anh ta nữa!

 

Sắc mặt của xưởng trưởng Lưu đã sầm lại, ông nói: “Bình thường cậu làm việc như thế này sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Người bảo vệ quay đầu nhìn xưởng trưởng Lưu, giật thót mình: “Xưởng… xưởng trưởng.”

 

Xưởng trưởng Lưu tức giận đến mức đầu óc muốn nổ tung. Tuy chức vụ của người bảo vệ không cao, nhưng lại đại diện cho hình ảnh của cả nhà máy.

 

Hôm nay, dám chặn một cán bộ tiên tiến ngoài cửa, lời nói ra lời vào đều khinh miệt cô là dân nhà quê. Nếu bị kẻ xấu bụng nghe được, mà làm ầm ĩ lên, thì người xui xẻo chính là ông, một người làm xưởng trưởng!

 

Hơn nữa, Lục Ngọc là người ngay cả lãnh đạo huyện cũng trọng vọng. Hôm nay cô ấy phải chịu ấm ức lớn như vậy, ông thật sự không biết nói gì cho phải.

 

“Tôi bảo cậu tới trông coi cổng, chứ không phải bảo cậu đẩy khách quan trọng ra ngoài.” Lúc xưởng trưởng Lưu nói chuyện, đã có không ít người xúm lại bên ngoài để hóng chuyện.

 

Xưởng trưởng Lưu gọi người đứng gần mình nhất, dặn dò: “Đi, mau gọi phó xưởng trưởng tới đây!”

 

Xưởng trưởng Lưu vốn là người thường xuyên làm việc bên ngoài, mỗi tháng có đến nửa tháng đi họp hành, học tập ở các nơi. Chuyện trong nhà máy luôn do phó xưởng trưởng quản lý.

 

Phó xưởng trưởng chính là người do xưởng trưởng Lưu một tay đề bạt.

 

Bình thường xưởng trưởng Lưu đều ủy quyền cho ông ấy. Tuy phó xưởng trưởng mang danh là “phó”, nhưng quyền hạn lại ngang ngửa xưởng trưởng.

 

Xưởng trưởng Lưu chưa từng tức giận như vậy bao giờ.

 

Người bảo vệ hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Tuy anh ta có lỗi, nhưng anh ta lại là người của phó xưởng trưởng. Người xưa có câu, đánh chó cũng phải nể mặt chủ. Nếu xưởng trưởng Lưu dám động vào anh ta, thì chú ruột của anh ta chắc chắn sẽ không đồng ý.

 

Dù vậy, anh ta vẫn phải nể mặt xưởng trưởng vài phần, nói: “Thưa xưởng trưởng Lưu, tôi nào có biết người này thật sự có hẹn với ông. Cô ấy cũng không nói rõ ràng ngay từ đầu. Hai chúng tôi chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ, không có gì to tát cả.”

 

Lục Ngọc nghe vậy suýt bật cười thành tiếng. Cái người này sống đến tận bây giờ bằng cách nào vậy? Thế mà lại dám quay sang trách móc xưởng trưởng, ý là xưởng trưởng đang làm bé xé ra to!

 

Thời thập niên 80 cực kỳ coi trọng nông nghiệp. Ông ta làm phân bón, thậm chí còn vượt mặt cả xưởng gang thép trong huyện. Có thể làm lãnh đạo, dĩ nhiên là phải có bản lĩnh!

 

Rất nhanh, phó xưởng trưởng đã chạy ù ù tới, mồ hôi trên trán cũng không dám lau. Trước khi đến đây, ông ấy đã nghe người ta kể lại mọi chuyện, tức giận đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t đứa cháu trai này ngay tại chỗ, liền lập tức tươi cười nói: “Thưa xưởng trưởng.”