Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 168: Ghen Tị, Đố Kỵ



 

Lục Ngọc nghĩ ngợi, liền hiểu ngay vì sao nét mặt mẹ chồng lại sa sầm như vậy, bèn khéo léo nói: “Mẹ ơi, nuôi heo vừa bẩn vừa nhọc, hai mẹ con mình chân yếu tay mềm, đâu có gánh vác nổi việc gì. Lợn lại ăn khỏe, trước khi chúng lớn, mỗi ngày đều phải đổ tiền vào đó.”

 

Rồi cô lại bổ sung thêm: “Mà một khi đã nuôi heo thì không thể nào làm cổ vịt được nữa.”

 

Làm đồ ăn thì cái quan trọng nhất là phải sạch sẽ, nếu lo được đầu này thì lại chẳng chu toàn được đầu kia.

 

Nhắc tới cái nghề cổ vịt, sắc mặt Tiêu Thái Liên mới dịu lại đôi chút. Suýt nữa thì bà quên mất, cái mối làm ăn cổ vịt này là do Lục Ngọc mang về. Cứ mười ngày là chia tiền một lần, người ngoài chỉ biết họ làm cổ vịt, chứ có biết họ bán được bao nhiêu đâu.

 

Đúng là nghìn con chim trong rừng, chẳng bằng một con chim trong tay.

 

Hơn nữa chuyện cổ vịt này, mấy cô chị dâu đã bao thầu hết rồi, bà cũng chẳng phải động tay vào việc gì, mỗi bận còn được chia một khoản không nhỏ. Nghĩ kỹ lại, cũng chẳng cần so đo làm gì với chuyện nuôi heo còn chưa đâu vào đâu kia chứ!

 

Bà đã nguôi giận, nhưng sợ Lục Ngọc nghĩ ngợi nhiều, vẫn nói thêm: “Mấy lời người ngoài đ.â.m chọc đó, mẹ không phải chỉ trích con đâu nhé.”

 

Lục Ngọc mỉm cười nói: “Nếu bên ông bà ngoại nuôi heo, chúng ta cũng có lợi. Đến lúc đó nhà mình cũng bỏ ra một con heo con vào, nuôi lớn thì lấy thịt mà ăn. Muốn ăn mỡ thì ăn mỡ, muốn ăn nạc thì ăn nạc, chẳng phải tốt hơn là đi mua sao?”

 

Tiêu Thái Liên nghe vậy, nét mặt càng thêm hớn hở, bà nói: “Vậy thì được! Thức ăn và con giống của nhà mình thì mình tự bỏ ra, đừng để ông bà ngoại phải gánh vác hết.” Bà ấy có nhiều họ hàng thân thích, đến dịp lễ tết mà cắt lấy cân thịt heo biếu đi, cũng oai hơn là biếu mấy thứ lặt vặt khác nhiều.

 

Tiêu Thái Liên được Lục Ngọc dỗ dành mấy câu, mặt mày hớn hở hẳn lên, nhưng rồi lại nói: “À phải rồi, người trong thôn có vẻ ý kiến ghê lắm với chuyện ông bà ngoại nuôi heo đó, hay lát nữa chúng ta đi xem sao!”

 

Cái chuyện nuôi heo này, nói là tốt thì tốt, mà nói là không tốt cũng chẳng sai.

 

Cả thôn này, nhà nào mà chẳng thèm thịt. Ai nuôi heo thì chuyện khác không nói, cứ có thịt là phải tìm đến nhà người nuôi heo mà làm thân.

 

Thế thì miếng mồi béo bở thế này, sao lại để lọt vào tay đôi vợ chồng nhà họ Lục hiền lành kia chứ.

 

Lục Ngọc nghe vậy, tuy trước đây đã bàn bạc xong với trưởng thôn rồi, nhưng trong lòng vẫn lo sợ có biến cố. Chuyện chưa đâu vào đâu, đều còn lắm gian nan.

 

Cô liền vội vàng nói: “Thế để con đi xem thử ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tiêu Thái Liên nói: “Mẹ cũng đi.” Nông thôn là nơi trọng vọng tuổi tác, kinh nghiệm; Lục Ngọc dẫu tài giỏi nhưng còn quá trẻ, e rằng khó lòng nói xuôi được miệng thiên hạ.

 

Tiêu Thái Liên vừa ra tới ngõ, lập tức gọi lũ cháu trai, dặn chúng đi gọi người trong nhà tới.

 

Sở dĩ bà có tiếng nói trong thôn như vậy, ấy là vì nhà đông người, đàn con đàn cháu sum vầy, mỗi khi bà đứng ra thì lời lẽ cũng có trọng lượng. Huống hồ, con trai duy nhất học đại học trong làng cũng ở nhà bà.

 

Lục Ngọc tìm tới bãi phơi lúa, nơi ấy bà con đã tụ tập đông như trảy hội. Lòng cô thấp thỏm không yên, cứ tưởng chuyện đã thỏa thuận xong xuôi là đâu vào đấy rồi chứ!

Phạm Khắc Hiếu

 

Ai ngờ một hòn đá lại khơi lên ngàn lớp sóng, dân làng nghe tin sắp mở trại nuôi heo, người người đều bỏ dở công việc đồng áng, ùn ùn kéo tới bãi phơi lúa, vây kín lấy vị trưởng thôn.

 

Lúc Tiêu Thái Liên và Lục Ngọc vừa tới, đã thấy dân làng vây kín lấy trưởng thôn, người đông nghẹt cả một góc.

 

“Thưa trưởng thôn, điểm công nhà tôi năm nào cũng là nhất nhì cả thôn, mười một nhân khẩu toàn là sức lao động cả. Việc nuôi heo lớn như vậy, dẫu có phân chia thì cũng phải ưu tiên nhà chúng tôi chứ!”

 

“Phải đó, lần trước tôi nghe chị hai nhà Lục Ngọc nói, đó là chuyện cả thôn cùng hợp tác nuôi heo mà. Thôn mình khó khăn lắm mới có được cái trại nuôi heo này, tuyệt đối không thể để cá nhân nào tự mình đứng ra làm được.” Kẻ nói lời này tỏ ra khá khôn ngoan, biết rõ nếu giao việc này cho cá nhân, nhà mình sẽ chẳng được hưởng chút lợi lộc nào.

 

Nhưng nếu để trại nuôi heo giao lại cho thôn quản lý, heo nuôi lớn rồi, bất luận là mổ thịt hay bán đi, chắc chắn bà con trong thôn đều có thể được chia phần lợi lộc.

 

“Phải, dựa vào đâu mà tự dưng nhà họ Lục lại được hưởng miếng bánh ngon lành như vậy chứ? Tôi đây không thể nào tâm phục khẩu phục!”

 

“Trưởng thôn, ông phải nghe ý kiến của mọi người chứ.”

 

“Đúng vậy đúng vậy.”

 

Sắc mặt Lục Ngọc tối sầm lại. Để chuyện trại nuôi heo có thể thuận lợi tiến hành, chưa kể bao thời gian và tâm sức đã bỏ ra, chỉ riêng việc nấu nướng chiêu đãi xưởng trưởng Lưu, rồi mua thịt bò đã tốn đến mười đồng bạc.

 

Khó khăn lắm cô mới giải quyết ổn thỏa được chuyện này, vậy mà bây giờ ai nấy cũng muốn tới chỗ cô mà hưởng xái!