Tiêu Thái Liên nói: "Trưởng thôn dĩ nhiên có cái lý của trưởng thôn. Các người cứ ầm ĩ như vậy thì làm sao nghe rõ trưởng thôn nói gì được chứ?"
Trên đường người nhà họ Phó vội vã tới, họ đã nghe phong thanh chuyện sắp mở trại nuôi heo. Ai nấy cũng thấy lòng mình xốn xang, chị hai Phó và cả anh hai cũng muốn giành lấy phần việc này!
Từ sau khi nhà họ Phó bắt đầu bán cổ vịt, bữa cơm trong nhà cũng được cải thiện đáng kể, đồ ăn ngon cũng không còn thiếu thốn. Họ thấy rõ cái lợi từ việc làm ăn buôn bán, và giờ đây, ai nấy cũng nhìn ra được món hời khi nuôi heo. Nếu việc này có thể thuộc về tay họ thì còn gì bằng!
Người có suy nghĩ này trong thôn không phải một hai người.
Phần lớn đều muốn tự mình làm, nếu thực sự không được thì để thôn đứng ra.
Dù sao thì mọi người đều không đồng ý để người nhà họ Lục làm.
Trưởng thôn đứng trên một tảng đá to, quát lớn với bà con: "Trật tự một chút coi nào, làm gì mà ồn ào thế, tính tạo phản hết cả lượt sao?!"
Thấy trưởng thôn lên tiếng, bà con mới dần im lặng, cũng có người nhỏ tiếng thì thầm.
Ai nấy đều muốn biết, chuyện nuôi heo béo bở như vậy sao lại lọt vào tay vợ chồng nhà họ Lục.
Chắc chắn không thể vì chuyện của Lục Bình mà thấy họ đáng thương rồi ban cho một cách dễ dãi như vậy được!
Nếu đây là lý do, e rằng sẽ không ai phục, bởi trong thôn này, còn bao nhiêu người đáng thương hơn thế!
Phạm Khắc Hiếu
Kẻ nói ra, người nói vào đủ thứ, nhưng dần dà rồi cũng trở nên yên tĩnh, vì họ nhận ra trưởng thôn vẫn đứng đó không nói câu nào. Cứ thế chốc lát, ai nấy cũng không dám làm càn nữa.
Trưởng thôn nói: “Vốn dĩ tôi muốn chờ thời điểm thích hợp rồi mới nói cho mọi người hay, ai ngờ lại có kẻ lỡ lời tiết lộ ra mất rồi.”
Nghe trưởng thôn nói xong, anh văn thư của thôn liền cúi gằm mặt xuống.
Chính là anh ta đã nói chuyện này cho mẹ mình nghe, ai dè cả thôn đã rành rọt hết cả rồi.
Trưởng thôn dõng dạc nói: “Các vị đều muốn biết vì sao lại giao việc nuôi heo này cho nhà họ Lục, vì ấm ức mà kéo đến đây ư? Vậy thì tôi sẽ nói rõ cho các vị biết nguyên do!”
Ông ta vốn chẳng muốn giải thích, nhưng ông và Lục Ngọc đã quá xem nhẹ khát khao nuôi heo của người trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giờ đây, sự việc đã ầm ĩ đến nông nỗi này, nếu không nói rõ ngọn ngành, e rằng họ sẽ chẳng dễ dàng buông tha.
Liên quan đến dự án nuôi heo trọng điểm của thôn, rất nhiều người đã xúm xít kéo đến, ngay cả cha mẹ Lục ở xa cũng không quản đường sá mà có mặt.
Trưởng thôn tiếp lời: “Lục Ngọc là phần tử tiên tiến của thôn chúng ta, từng được huyện tuyên dương. Lần này, chính cô ấy đã đề xuất việc nuôi heo với lãnh đạo huyện, với mong muốn kiến thiết nông thôn mới. Lãnh đạo trong huyện rất coi trọng ý kiến này, nên mới có cơ hội thực hiện dự án này.”
Trưởng thôn đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người, ngụ ý rất rõ ràng: không có Lục Ngọc, chuyện nuôi heo trong thôn sẽ chẳng thể thành công.
Thế nhưng, ông vẫn thấy một vài người vẫn giữ thái độ cố chấp, dường như chẳng hề quan tâm đến lời ông nói, vẫn còn tơ tưởng đến chuyện nuôi heo này.
Trưởng thôn nói tiếp: “Còn nữa, phương pháp ủ phân mà chúng ta áp dụng trước đây không lâu cũng chính là do Lục Ngọc cung cấp.”
Lời vừa dứt, những người bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán.
Cũng có người lén lút đưa mắt nhìn Lục Ngọc, không thể ngờ cô gái này lại có bản lĩnh như vậy.
Những người có mặt ở đây đều là nông dân làm ruộng quanh năm, ai nấy đều tận mắt nhìn thấy hiệu quả của việc ủ phân.
Nhờ vậy mà thái độ gay gắt của mọi người mới dần dịu lại.
Trưởng thôn tiếp tục: “Lục Ngọc tìm tôi bày tỏ mong muốn cha mẹ cô ấy được nuôi heo, kiếm thêm chút thu nhập. Lúc đầu tôi không đồng ý, bởi trước đây trong thôn từng nuôi heo rồi, sau đó vì sao lại không tiếp tục nữa, chắc hẳn mọi người đều nắm rõ trong lòng. Nuôi heo không phải là chuyện nhất định sẽ kiếm được tiền!”
Trưởng thôn lần lượt nhìn từng người, nói: “Sau đó, tôi đã đặt ra cho Lục Ngọc một nhiệm vụ gần như bất khả thi, yêu cầu cô ấy đến xưởng phân bón mua về hai tấn phân hóa học. Chỉ khi nào mua về được, tôi mới chấp thuận.”
Lời này quả thực như một quả b.o.m nặng ký ném vào giữa đám đông. Mua phân hóa học ư? Làm gì dễ dàng mua được lượng lớn như vậy?
Trưởng thôn cũng không còn úp mở nữa, nói thẳng: “Lục Ngọc đã mang đơn hàng hai tấn phân hóa học đến tìm tôi để xin phê duyệt. Riêng tờ đơn này thôi đã đáng giá hơn nghìn tệ rồi. Chẳng phải tôi không muốn cho, mà thử hỏi trong số các vị, ai có thể lo liệu được lượng phân bón lớn như thế?”
Tiêu Thái Liên, bao gồm cả cha mẹ Lục, đều là lần đầu tiên nghe được ngọn ngành câu chuyện. Người nhà họ Phó cũng nhìn Lục Ngọc với ánh mắt hoàn toàn khác.
Xưởng trưởng xưởng phân bón, xét theo cấp bậc mà nói, cũng là một cán bộ có quyền chức. Làm sao cô ấy lại có thể thuyết phục được một vị như thế?
Nghe vậy, người trong thôn cũng tự nhận thấy mình kém cỏi hơn. Chuyện này quả thực là do Lục Ngọc làm, nhưng vẫn có người lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ chỉ có nhà họ Lục được nuôi heo, còn chúng tôi thì không được lợi lộc gì ư?”