Thế nhưng, ngay cả Lục Ngọc cũng không dám thốt lên dù chỉ một lời phản đối, bởi nếu làm vậy thì chính là bất hiếu.
Bây giờ họ làm trại nuôi heo, vốn đã khiến bà con trong làng nhìn vào mà thèm thuồng. Nếu họ dám lên tiếng phản đối, chắc chắn sẽ có vô vàn lời ong tiếng ve, đơm đặt khắp thôn.
Tiêu Thái Liên có chút tức giận, đây chẳng phải là ức h.i.ế.p người hiền lành quá đáng hay sao, trại nuôi heo còn chưa xây, trong nhà đã bắt đầu có chuyện. Chẳng chịu để yên cho người khác làm ăn!
Ông Lục, sau ngần ấy chuyện, cũng không còn hiếu thuận mù quáng như trước. Trong nhà thực sự không còn chỗ ở, chỉ có hai căn phòng nhỏ. Lần trước chị dâu hai về, cũng không có chỗ để ngủ!
Vậy bà nội Lục sẽ ở đâu?
Bà nội Lục trừng mắt nhìn Lục Ngọc. Mọi lần hỏng việc, đều là tại cái con bé này mà ra.
Lục Ngọc lại nói: “Được thôi, muốn tới đây ở thì cứ ở.”
Bà nội Lục đã chuẩn bị sẵn sàng để gào thét một trận, nhưng lời nói lại nghẹn ứ trong cổ họng. Lần này sao con bé này lại đổi tính đổi nết rồi?
Bà nội Lục đang đợi Lục Ngọc phản bác để bà ta có cớ làm ầm ĩ một trận lớn. Trước đây bà ta còn giữ kẽ đôi chút, nhưng từ sau khi trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc nhận ra, vô liêm sỉ mới là cách sống thoải mái nhất. Bây giờ cái tài ngồi bệt xuống đất ăn vạ, la lối giờ đã điêu luyện lắm rồi.
Nhưng Lục Ngọc thế mà lại đồng ý, ngược lại rất kỳ lạ.
Chẳng những bà nội Lục giật mình, ngay cả cha mẹ Lục cũng chẳng ngờ Lục Ngọc lại thốt ra lời ấy.
Mọi người có mặt đều đổ dồn ánh mắt về phía Lục Ngọc.
Lúc này, cô nói với bác gái Lục: “Cháu đã nói để bà nội tới ở đây từ sớm rồi, nhưng các bác cứ nói sợ bà nội mệt mỏi vất vả. Hôm nay bà nội chủ động tới, có thể thấy vẫn còn thương cha cháu lắm!”
Phạm Khắc Hiếu
Bà nội Lục nhíu mày lại, vừa nghe đã biết không phải lời tốt lành gì: “Mệt mỏi gì? Tôi nói cho cô biết, tôi đã lớn tuổi rồi, không làm được việc gì đâu.” Bà ta dựa vào tuổi cao mà làm mình làm mẩy trước.
Lục Ngọc còn có tâm trạng cười với người khác, nói bà nội Lục là khẩu thị tâm phi, nói một đằng làm một nẻo, chớ có mà hiểu lầm lời bà cụ.
Bà nội Lục nghe vậy, cổ họng bà ta cũng cứng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà ta nói sao Lục Ngọc lại đổi tính, tưởng con bé tốt bụng, hóa ra là ở đây đợi bà ta rồi!
Đáng hận là Lục Ngọc tâng bốc bà ta lên tận mây xanh, khiến bà ta không thể phản bác, nếu không thì chẳng khác nào bà ta là người không biết điều cả.
Cảm giác như đánh một đ.ấ.m vào bọc bông, chẳng thấm vào đâu. Loại tức nghẹn này khiến khuôn mặt bà nội Lục cũng méo xệch đi vì tức.
Chị ba Phó vốn dĩ vẫn luôn quý mến Lục Ngọc, bây giờ thấy cô chỉ dùng vài câu nói đã khiến cho một bà lão khó tính, khó chiều như bà nội Lục phải cứng họng như thế, càng thêm khâm phục cô ra mặt.
Có câu “kiệu hoa người người khiêng”, chị ba Phó vốn là cái người mê chuyện hóng hớt, chẳng ngại thị phi ồn ào. Bây giờ thấy có chuyện hay ho để hóng, nào có lý do gì mà lại bỏ qua. Lập tức hỏi: “Bà ấy tới thì làm những gì?”
Lục Ngọc khẽ liếc chị ba Phó một cái đầy ẩn ý.
Chị ba Phó hiểu ý, nụ cười trên môi càng thêm tươi rói.
Lục Ngọc nói: “Cha mẹ em phải nuôi heo, cả trong lẫn ngoài nhà đều cần người lo toan dọn dẹp. Lại còn ba bữa cơm nước mỗi ngày. Chị dâu cả thì ốm yếu, chẳng làm được việc nặng, lại còn phải trông thằng bé Tiểu Bảo. Đang lo không có người gánh vác, may mà có bà nội thương yêu chúng con như thế.”
Nghe xong lời này, sắc mặt bà nội Lục tái mét không còn chút máu.
Người khác thấy vậy bật cười phụt một tiếng, chẳng thèm giữ ý giữ tứ với ai. Đương nhiên người vây xem nhìn ra được bà nội Lục không định tới làm việc, cụ ấy đến đây là để hưởng phúc.
Lục Ngọc thì hay, sắp xếp những việc này cho bà ta, e rằng còn vất vả hơn cả việc ra đồng cấy cày.
Trước đây bà nội Lục vốn coi thường cái căn nhà rách nát, chật chội này của họ, nhà thì thấp lè tè đã đành, lại còn tối tăm, chẳng thấy ánh mặt trời đâu. Nói khó nghe chút giống như là quan tài mở cửa sổ.
Làm sao sánh được với nhà thờ tổ, sáng sủa rộng rãi cơ chứ. Càng huống hồ Lục Ngọc giờ đây đã chẳng còn là cái cô gái hiền lành, nhu mì như năm nào. Mà giờ thì trở nên khôn ranh, tinh quái đến lạ.
Ngay cả người già như bà nội Lục cũng chẳng thể đòi hỏi được điều gì từ tay cô, liền vội vã đổi lời: "Thôi, tôi về thì hơn."
Vừa nãy bác gái Lục cũng theo mọi người đến xem náo nhiệt ở nhà Lục Ngọc, còn mừng thầm vì có thể hất bỏ cái bà già khó ưa này. Ai ngờ, Lục Ngọc lại khéo léo dùng mẹo vặt, đưa đẩy một hồi đã tiễn được bà già đáng ghét ấy về.