Chị Lý không quan tâm, nói: “Nói như thể nhà họ Lục chịu thiệt lớn lắm vậy, nếu mà thiệt kiểu này thì nhà tôi cũng nguyện ý chịu, nhưng trưởng thôn không cho.”
Tiêu Thái Liên nói: “Không phải trưởng thôn đã nói ai tự mua được phân bón về, thì cũng được nuôi heo thôi sao, cô gắng sức chút đi, đừng có ngày nào cũng ghen tị vớ vẩn.”
Mặt chị Lý đỏ bừng lên. Thường ngày chị ta vẫn e dè uy thế của Tiêu Thái Liên, bây giờ thấy Tiêu Thái Liên hết lòng bênh vực thông gia, người ngoài nghe còn chưa đến nỗi nổi trận lôi đình, đằng này bà ta còn ra sức bao che.
Dù sao thím Lý cũng là người dưới, không dám cãi tay đôi với mẹ chồng Lục Ngọc. Thím ta chỉ đành nói mát, nói cạnh khóe: “Tôi làm gì có số tốt như vậy, người ta gả thay cũng có thể gả cho sinh viên đại học duy nhất trong thôn. Cứu người đã được danh hiệu tiên tiến, đến huyện một chuyến đã có thể lấy được đơn phân bón. Tôi lấy cái gì mà so với người ta chứ?”
Chị ba Phó cùng Lục Ngọc vừa hay đi tới, nghe rõ mồn một lời thím Lý vừa nói.
Lục Ngọc vừa định cất lời, đã bị chị ba Phó giữ tay lại. Ngược lại, chị ba xông lên, cất giọng rành rọt: “Nếu cô đã biết rõ, sao còn lắm điều đến thế?”
Thím Lý nói xấu người ta sau lưng, bất thình lình bị chính chủ nghe thấy, trong lòng đã có chút chột dạ. Giờ lại bị chị ba Phó "đâm" thêm một câu, thím ta không sao kiềm chế được nét mặt, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Thím Lý đã đi, nhưng xung quanh vẫn còn xúm xít không ít người hiếu kỳ, tiếp tục bàn tán xì xào.
Chị ba Phó liền nói: “Mấy người này quả thực là ghen ăn tức ở mà. Thím nhà họ Lục sống khổ biết bao nhiêu, hai vợ chồng chẳng kiếm được là bao điểm công, còn phải nuôi một người bệnh, một đứa trẻ. Sống trong căn nhà tàn tạ nhất thôn, khó khăn lắm mới có cơ hội làm ăn, cũng là do Lục Ngọc liều mạng tranh được, thì có chướng mắt ai chứ?”
Tuy mọi người đều đỏ mắt ghen tị khi thấy nhà họ Lục nuôi heo, nhưng bị người ta nói toạc ra như vậy thì vẫn thấy ngượng. Ai nấy cũng không muốn thừa nhận, chỉ buông lời: “Thôi, đều là đùa giỡn, nói bừa thôi mà.”
“Cô cũng đừng để bụng làm gì.”
Phạm Khắc Hiếu
“Tiểu Ngọc à, mẹ cô vất vả, sau này nếu nhà tôi có nước vo gạo và củ cải gì đó đều cho cha mẹ cô, nuôi heo đều có thể dùng được.”
Lục Ngọc cảm ơn mọi người vài câu.
Tiêu Thái Liên cùng chị ba Phó và Lục Ngọc định sang nhà họ Lục xem xét. Nhà họ Lục người ít, nếu có gì cần người ngoài tham mưu, quyết định, cũng tiện bề sắp xếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc đi, Tiêu Thái Liên còn dạy chị ba Phó vài câu: “Mấy câu nói đó của con đắc tội người ta, chẳng bao lâu nữa sẽ truyền khắp cả thôn, ai ai cũng biết!”
Chị ba Phó hoàn toàn chẳng bận tâm: “Ai thèm để ý đến bọn họ.” Bây giờ chị ta phục Lục Ngọc sát đất, ngay cả việc nuôi heo cô cũng làm được, quả là có bản lĩnh.
Bây giờ chị ba Phó đã muốn bám riết lấy Lục Ngọc, sau này chắc chắn sẽ không thiếu phần lợi lộc.
Chị ba nghĩ tới đây, vui vẻ khoác tay cô, còn thân hơn em gái ruột.
Tiêu Thái Liên thấy chị em dâu bọn họ hòa thuận, không nói gì nữa.
Chẳng mấy chốc, họ đã tới nhà họ Lục. Từ xa, đã thấy một vòng người vây kín xung quanh.
Lục Ngọc thầm nghĩ không hay rồi, vội vàng bước nhanh lên, phát hiện ra bà nội Lục và những người bên nhà cô thế mà cũng ở đây.
Lục Ngọc chen vào đám người, đi lên trước.
Bà nội Lục và bác gái Lục đều ở đây.
Sau khi trải qua quá nhiều biến cố, trên nét mặt bác gái Lục cũng trông già đi rất rõ. Trước đây, ở nhà tổ họ Lục sống sung sướng, bà ta còn có thể bóc lột được tiền từ nhà chú út (tức cha của Lục Ngọc), cuộc sống quả là thoải mái.
Bây giờ, trong nhà xảy ra ngần ấy chuyện, mọi thứ đổ nát hết cả. Chồng bà ta thì mất việc, ngày nào cũng phải làm việc chân tay nặng nhọc, tình cảm với bà ta cũng chẳng còn như trước. Con gái thì làm ra chuyện xấu rồi bỏ trốn. Em trai, cháu trai đều phải vào tù. Ngay cả con trai ruột cũng tỏ vẻ xem thường bà ta.
Hôm nay, bà ta dẫn bà nội Lục tới đây, nói: “Mẹ nói muốn tới chỗ các người mà sống.” Thực lòng bà ta hận không thể đuổi ngay bà già này đi, vì bà ấy chỉ giỏi gây chuyện, làm loạn!
Cha mẹ Lục Ngọc trước giờ vốn chẳng được bà nội Lục ưa. Giờ thấy họ có trại nuôi heo, cuộc sống cũng có vẻ khấm khá hơn, bà ta vừa bị người ta dụ dỗ một chút đã định dọn tới, ngay cả tay nải hành lý cũng đã mang theo sẵn.
Bác gái Lục nhìn Lục Ngọc, bà ta biết rõ, tuy Lục Ngọc là con gái đã xuất giá, nhưng mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do cô quyết định.