Nhất là những người vẫn thường làm việc cùng nhà họ Phó. Thời buổi thiếu thốn, bữa ăn đâu có dư dả. Ấy vậy mà có kẻ lại hay khoe khoang trong nhà mình nấu món nọ món kia ngon cỡ nào, khiến người khác nghe mà phát thèm. Nay thì hay rồi, cũng coi như có dịp nếm thử một lần!
Vừa nếm thử một miếng, ai nấy đều kinh ngạc. Món đậu phụ kho tương thật sự rất ngon, bên trong mềm tan, thấm đượm vị mặn mà thơm lừng, một miếng đậu phụ kho tương kèm một miếng bánh, ăn đến là khoái khẩu!
Phạm Khắc Hiếu
Có người tìm đến anh ba Phó nói: “Chà, xem ra trước giờ tôi đã trách lầm cậu rồi. Ngày nào cũng nghe cậu ba hoa, tôi nghĩ ngon đến mấy cũng chỉ có hạn. Hôm nay ăn được, quả nhiên rất ngon.”
Giá đậu phụ không đắt, hơn nữa chỗ bán đậu phụ rất gần thôn họ, cứ dăm bữa nửa tháng, trong thôn lại có người đi mua đậu phụ về. Nhưng làm sao mà làm ra được hương vị tuyệt vời như thế này!
Anh ba Phó thấy có người khen ngợi càng thêm đắc ý, nói: “Thế này thì thấm vào đâu! Các cậu còn chưa từng ăn thịt cô ấy nấu đâu, chứ nếu được nếm món thịt cô ấy nấu, thì còn ngon đến mức nào nữa!”
Mọi người ăn uống ngấu nghiến, ngon lành, ai nấy đều vô cùng hài lòng về bữa ăn này, sau đó lại càng hăng say làm việc.
Vừa làm hệ thống thoát nước, vừa xây thêm một mái nhà nhỏ tiện cho việc ở lại trông nom chuồng heo.
Mệt rã rời hẳn một ngày, cuối cùng chuồng heo cũng xây xong.
Buổi tối, Lục Ngọc và mọi người tới xem, đều rất hài lòng. Xi măng bên trên vẫn chưa khô, chờ khô hẳn là có thể đón heo con về rồi.
Buổi tối cô về nhà, mệt đến nỗi chẳng thiết tha ăn cơm, đặt lưng xuống là ngủ ngay. Lúc Phó Cầm Duy về nghe nói Lục Ngọc ngủ rồi, anh liền luộc mấy quả trứng gà, định để dành khi cô tỉnh giấc sẽ ăn cho lại sức.
Lục Ngọc ngủ một mạch tới hơn nửa đêm, đợi khi thức dậy, Phó Cầm Duy đã nằm ở bên cạnh. Cô nằm gọn trong vòng tay vững chãi của anh.
Lục Ngọc chỉ tỉnh dậy một chút xíu, chắc hẳn là quá mệt mỏi, chẳng mấy chốc lại thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau cô mới chịu dậy.
Dù hôm qua mệt rã rời là thế, hôm nay dậy, Lục Ngọc lại trở nên tràn trề sức sống.
Lục Ngọc vừa cựa mình đã khiến Phó Cầm Duy tỉnh giấc.
Phó Cầm Duy nói: “Hôm qua em không ăn gì, anh có luộc trứng gà để dành cho em đây.”
Lục Ngọc thấy bụng mình cồn cào thật, cô bóc vỏ trứng luộc ra, chia cho Phó Cầm Duy một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh nhìn cô, ánh mắt càng thêm dịu dàng, nói: “Anh không ăn đâu.”
Lục Ngọc nói: “Mẹ đã cho xây xong chuồng heo rồi. Hôm nay em định tới chỗ Lưu Bàng chọn mấy con heo con giống về nuôi.”
Dù sao thì Lưu Bàng là bạn học cấp ba của Phó Cầm Duy, lần này đi cũng là nhờ cậy tiếng tăm của anh.
Nếu không, chủ trại heo người ta mới chẳng thèm đếm xỉa đến những người tới mua heo đâu.
Phó Cầm Duy nói: “Đợi anh chở hàng vịt xong sẽ đi cùng em.”
“Anh không đi làm sao?”
“Hôm nay anh nghỉ.”
Dạo này Lục Ngọc thật sự rất bận rộn, ngay cả chuyện này cũng quên mất.
Hai người thức dậy, Lục Ngọc sửa soạn mấy món đồ cần mang theo chất lên xe đạp. Buổi sáng bao giờ cũng trôi qua vội vã.
Chẳng mấy chốc, những người phải ra đồng đã lục tục lên đường. Lục Ngọc dọn dẹp mấy thứ đồ đạc trong sân lại, rồi quét tước đơn giản một lần.
Nghĩ vậy, cô vội rửa tay, nhào bột, chuẩn bị gói há cảo cho Lưu Bàng. Trong nhà không có lấy một miếng thịt, chỉ còn nửa bát da heo rán mỡ mấy hôm trước. Cô băm thêm chút rau cải, làm nhân gói há cảo da heo rau cải. Tổng cộng gói được vừa đúng hai mươi cái. Đợi há cảo chín, cô lập tức vớt ra, cẩn thận xếp vào hộp cơm, tính lát nữa mang sang cho Lưu Bàng.
Chỉ cần nhìn vóc dáng phổng phao của Lưu Bàng, người ta cũng đoán được anh là một người sành ăn. Thịt cá ở nông thôn đã hiếm, vả lại nhà người ta lại mở trại heo, e rằng anh cũng chẳng thiết mấy món thịt nữa. Lục Ngọc gói vài cái há cảo, định bụng mang tới bồi bổ cho anh.
Đúng như dự đoán, chốc lát sau Phó Cầm Duy về đến nhà. Lục Ngọc đã kịp múc sẵn một gáo nước giếng mát lành, đợi sẵn đưa cho anh. Nước giếng mang theo vị ngọt lờ lợ, uống vào là thấy khoan khoái giải khát ngay. Nhất là nước vừa được múc lên, lại càng mát, càng ngon ngọt.
Phó Cầm Duy nói: “À phải rồi, tập tài liệu em nhờ anh viết hôm nọ cũng đã xong xuôi rồi đấy.”
Lục Ngọc nhìn qua, bên trên lý lẽ chặt chẽ, từ ngữ chuẩn xác, quả là một bài viết sắc sảo khó ai sánh bằng. Thì ra là vợ chồng tâm đầu ý hợp, Lục Ngọc mới nói vài lời, Phó Cầm Duy đã hiểu ý cô, viết không thiếu một chữ nào. Cầm bài này đi phát biểu thì còn gì bằng.
Lục Ngọc nói: “Thế này thì người ta nhìn vào liền biết em tìm người khác viết hộ. Làm sao em có thể viết được một bài văn hay đến như vậy chứ.”
Bị ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ của Lục Ngọc nhìn chằm chằm, trong sâu thẳm lòng Phó Cầm Duy khẽ dấy lên một niềm vui sướng thầm kín, khó lòng tả xiết. Phó Cầm Duy xưa nay vẫn nổi tiếng là người học rộng tài cao, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thỏa mãn đến vậy khi được một người phụ nữ nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ chân thành.