Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 175: Mua Heo Con 2



 

Anh và Lục Ngọc đi gửi phong thư này, sau đó cô nói: “Gọi cha mẹ em với.” Mua heo là chuyện lớn, họ cũng phải đi theo chọn lựa.

 

May mà Phó Cầm Duy có xe ba bánh, chở Lục Ngọc và cha mẹ cô cùng tới trại nuôi heo trong huyện. Buổi sáng khi anh mang cổ vịt tới cung tiêu xã, đã gọi điện thoại cho bạn học rồi. Họ vừa tới đã nhìn thấy Lưu Bàng đứng đợi ở bên ngoài.

 

Thấy Phó Cầm Duy liền cười nói: “Bạn học cũ đây rồi!”

 

Phó Cầm Duy đáp: “Làm phiền anh quá.”

 

Lưu Bàng tính tình phóng khoáng, nói: “Phiền hà gì chứ, có việc gì cứ tìm tôi thẳng thừng!”

 

Lục Ngọc đưa há cảo mang tới cho anh, nói: “Em cũng chẳng rõ khẩu vị anh thế nào, thôi thì gói đại vài cái để anh nhấm nháp cho đỡ nhớ món nhà.”

 

Lưu Bàng nhìn thấy há cảo liền nuốt nước miếng, món quà này quả là đúng ý anh vô cùng. Người đầu bếp ở trại heo này nấu ăn tệ chẳng kém gì đồ ăn cho lợn, mà anh cũng chẳng thể ngày nào cũng ra ngoài ăn hàng. Thế nên anh sắp đói trơ xương ra rồi đây này!

 

Hôm nay có há cảo rồi, những chuyện khác tạm gác lại, ít nhất bữa trưa của anh coi như được giải quyết ổn thỏa. Nhìn Lục Ngọc, anh cười nói: “Chị dâu này, khách sáo làm chi cho mệt người.”

 

Sau đó liền dẫn họ đến trại heo. Quy mô bên này rất lớn, phóng mắt ra xa, khắp nơi đều là lợn trưởng thành. Có con lớn nhất phải nặng hơn tạ rưỡi, thân hình nở nang ú ụ, khiến cha mẹ Lục nhìn đến choáng váng. Nghe nói họ tới mua lợn sữa, trực tiếp dẫn họ tới chỗ bầy lợn sữa.

 

Lưu Bàng gọi người cho lợn ăn chút đồ ăn, bầy lợn con cứ thế cắm đầu vào máng, tranh giành nhau ồn ào. Trông vô cùng thích mắt.

 

Lục Ngọc hỏi: “Lợn sữa bao nhiêu tiền một con?”

 

“Giá đã được thống nhất rồi, lợn đực hai mươi lăm tệ, lợn cái ba mươi lăm tệ. Các bác nên chọn lợn đực sẽ tốt hơn. Thịt lợn đực thơm hơn, lại dễ nuôi béo hơn. Người mới nuôi thường khó nuôi lợn cái lắm.”

 

Lưu Bàng lớn lên ở đây từ nhỏ, thấm nhuần kinh nghiệm chăn nuôi qua bao năm tháng, cũng coi như là một nửa chuyên gia rồi.

 

Trong tay cha mẹ Lục Ngọc không có tiền, lúc về họ đã lục tung hết trong nhà, gom góp được vỏn vẹn hai mươi tệ. Trong tay Lục Ngọc lại có không ít, hôm kia lại vừa kết sổ một lần, trừ đi khoản chi tiêu lặt vặt thì cô còn dư được một trăm rưỡi tệ. Nếu cũng tằn tiện như những người trong thôn, có lẽ giờ cô đã có hơn hai trăm tệ rồi. Nhưng Lục Ngọc lại là người có sở thích, có quan tâm đặc biệt đến việc ăn uống. Thi thoảng cô lại "cải thiện", nấu những món ngon, nên cũng chẳng để dành được nhiều tiền lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trước khi đi, Lục Ngọc đã đưa tiền cho cha mẹ mình, nói là cho họ mượn để lo việc. Nhưng mẹ Lục không chịu nhận, bà bảo nếu Lục Ngọc đã dốc tiền túi ra, vậy thì lần đầu này cứ xem như vợ chồng bà giúp cô nuôi lợn. Đợi sau này khi đã để dành đủ, họ sẽ tự xoay xở.

 

Lục Ngọc biết, sau này khi đất nước hội nhập, tiền ở thập niên tám mươi sẽ bị hao hụt giá trị. Nếu không chịu chi tiêu mà giữ lại, về sau sẽ chịu lỗ lớn. Giờ đây giữ tiền nhàn rỗi trong tay cũng chẳng làm gì, cứ nuôi lợn trước đã rồi tính tiếp.

 

Lưu Bàng nhìn bốn bề không có ai, bèn nói: “Tôi và cha tôi đã viết xong báo cáo rồi. Mọi người muốn nuôi, chúng tôi sẽ bán lợn đực với giá hai mươi đồng một con, lợn cái ba mươi đồng một con.” Đây là mức giá ưu đãi đặc biệt mà khó ai có được.

Phạm Khắc Hiếu

 

Gia đình Lục Ngọc từng bàn bạc muốn mua sáu con. Hai con là nuôi cho thôn, một con là cha mẹ Lục Ngọc nuôi, còn ba con lại quy về cho riêng cô.

 

Có Lưu Bàng ở đây, tốc độ chọn lợn con diễn ra rất nhanh.

 

Lưu Bàng dặn dò: “Mấy hôm nay tôi sẽ trông giúp mọi người. Sáu con lợn này đều là những con tốt nhất trong mấy lứa vừa rồi. Vốn dĩ chúng được chọn làm lợn giống, nếu nuôi tốt, sớm nhất cuối năm là có thể xuất chuồng một lứa.”

 

Ông bà Lục không biết phải cảm ơn ra sao cho phải.

 

Sau khi chọn lợn con xong, Lưu Bàng còn hướng dẫn cặn kẽ cách nuôi cho lợn chóng lớn, cách chữa trị khi lợn bị bệnh, rồi cả việc tiêm phòng dịch tễ. Anh ta nói một tràng lưu loát phải đến nửa tiếng đồng hồ.

 

Lợn là gia súc lớn, nhà nào mua một lần đều không dễ dàng, giống như mấy con lợn con này chỉ hơn năm cân, lại bán hai mươi đồng một con. Lỡ như xảy ra vấn đề gì, bao nhiêu tiền của đều tan thành mây khói!

 

Lưu Bàng nói chi tiết, nhưng thực ra tóm lại chỉ có hai câu: “Đừng để đói, đừng để khát là được. Mấy con lợn con này đều đã được chọn kỹ càng nhất cho mọi người rồi, có bất cứ khó khăn gì, cứ đến tìm tôi.”

 

Trong tay Lục Ngọc có một trăm rưỡi, hai mươi đồng của cha mẹ Lục cũng đưa cho cô, tổng cộng một trăm bảy mươi đồng. Mua sáu con lợn tốn một trăm hai mươi đồng, còn lại năm mươi đồng!

 

Lục Ngọc hỏi: “Thức ăn chăn nuôi chỗ các anh bán ra sao vậy?”

 

Lưu Bàng đáp: “Thức ăn chăn nuôi trộn sẵn ở chỗ chúng tôi thì đắt hơn, một bao 25 cân cũng phải hai đồng. Lợn ăn mấy ngày là hết. Chị mua thức ăn tinh về, trộn thêm ít cám, đậu tương, rau rừng, dây khoai lang các loại là được. Như vậy sẽ dùng được lâu hơn nhiều.”