Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 178



 

Có Con Sẽ Được Ra Riêng Thôi

 

Lục Ngọc lập tức chạy thẳng vào thôn, vừa hay gặp được anh hai Phó và anh cả. Thấy cô hớt hải như vậy, hai người liền vội vàng hỏi han chuyện gì. Lục Ngọc nhân tiện gọi cả hai đi giúp.

 

Giờ đây, Lục Ngọc đã là người nổi tiếng của thôn Đại Vũ, cô vừa động tĩnh gì là y như rằng có không ít người hiếu kỳ bu lại hóng chuyện. Lúc cha Lục và những người khác đi ra, từ xa đã trông thấy một "núi hàng" chất trên chiếc xe ba gác! Mọi người vội vã đi tới.

 

Có nhiều người cùng ra giúp sức, người đẩy phía sau, người đẩy hai bên. Chiếc xe lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, ngay cả mấy người phụ nữ ra xem cũng nhiệt tình đi trước chỉ đường!

 

Chuyến xe chở cám bã của họ vừa lăn bánh đến khu chuồng heo đã vội vã dỡ hàng. Với nhiều người, nhiều sức, từng bao thức ăn gia súc chất đống như núi nhanh chóng được đưa xuống.

 

Lục Ngọc lau mồ hôi đầm đìa, vội vàng cảm ơn bà con.

 

Người phụ giúp cô được cảm ơn thì hơi ngượng, cười xua tay: “Ôi dào, có đáng là bao đâu, việc này không tính là gì đâu cháu.”

 

Trong số đó, Thím Hồng tò mò hỏi: “Tiểu Ngọc này, sao cháu mua nhiều thế? Cám và đậu dỡ xuống đã chất đầy ắp một gian chuồng heo bỏ trống khác. Mấy thứ này đâu phải rẻ rúng gì, sao con bé lại mua cứ như thể không tốn tiền vậy.”

 

Sau đó Lục Ngọc kể lại chuyện mua được một xe với giá hai mươi tệ.

 

Mọi người nghe xong, cười nói: “Phải dạy cho bọn họ một bài học đích đáng.”

 

Xưởng gia công thực phẩm ỷ họ là sản nghiệp của đại đội thôn, tùy tiện hét giá. Nghĩ bà con trong thôn thành thật sẽ bó tay với họ, phen này coi như đụng phải xương xẩu rồi, phải dạy cho bọn họ một bài học, nếu không thì cứ chịu thiệt thòi oan ức hoài!

 

Chỉ là bà con trong thôn còn chưa biết, chiếc xe ba bánh nhỏ bé kia rốt cuộc đã chở được ngần ấy thứ như thế nào.

 

Thím Hồng hỏi: “Mấy đứa cháu hời quá rồi còn gì.” Tính ra, mỗi bao chẳng đến bốn hào.

 

Lục Ngọc mỉm cười, tuy tốn công tốn sức bốc vác, nhưng trong lòng cô hả hê lắm. Chẳng qua, cái món hời này chắc chỉ kiếm được một lần mà thôi. Đoán chừng phen này, bên xưởng gia công lương thực đã ghi tên cô vào "sổ đen" rồi cũng nên.

 

Lục Ngọc người mệt lử, mồ hôi nhễ nhại dấp dính vào da thịt, khó chịu vô cùng, chỉ muốn lập tức về nhà tắm rửa, thay bộ đồ sạch sẽ.

 

Bây giờ mua hai mươi tệ lương thực, lại mua hai tệ dây thừng, trong tay chỉ còn đúng hai mươi tám tệ. Dựa theo lời Lưu Bàng nói, lúc lợn con chào đời đã được chích ngừa rồi. Trong tình huống có đủ lương thực và nước uống như thế này, xem như tạm ổn rồi, không cần lo lắng gì nữa.

 

Thế nhưng lợn còn nhỏ, họ được khuyên rằng, tốt nhất nên nấu chín thức ăn rồi hẵng cho chúng ăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẹ Lục đã bắc nồi lên bếp, lát nữa sẽ nấu bữa ăn đầu tiên cho lũ lợn con khi chúng vừa về đến đây.

 

Lục Ngọc và những người khác rời đi, nhưng dân làng vẫn còn vây quanh chuồng heo, bàn tán xôn xao. Chẳng mấy chốc, câu chuyện Lục Ngọc mua được ngần ấy lương thực với cái giá hời đến không tưởng sẽ lan truyền khắp cả thôn!

 

Lục Ngọc về tới nhà, nếu không phải vốn dĩ ưa sạch sẽ, lúc này cô đã hận không thể ngả lưng ngay trên giường mà đánh một giấc, mệt đến mức chân cũng chẳng nhấc lên nổi nữa rồi.

Phạm Khắc Hiếu

 

Chẳng mấy chốc, Phó Cầm Duy cũng bước vào phòng.

 

Lục Ngọc nhìn anh cũng ra một thân mồ hôi, ướt đẫm cả quần áo, cô hơi ngượng ngùng. Cô nói: “Anh tắm trước nhé?” Cô muốn ra ngoài.

 

Dẫu hai người đã là vợ chồng, nhưng ban ngày ban mặt mà nhìn thấy nhau trần trụi thế này, Lục Ngọc vẫn cảm thấy ngượng nghịu vô cùng.

 

Phó Cầm Duy nói: “Tắm chung đi.”

 

Khiến đôi má Lục Ngọc càng thêm đỏ ửng.

 



 

Tắm rửa xong xuôi, cả người sảng khoái hẳn, Lục Ngọc nói: “Hay là lần sau mình làm cái vòi nước bằng ống sắt trong nhà đi, làm một cái phòng tắm đơn giản thôi cũng được!” Cũng đỡ phải mỗi ngày bưng từng chậu nước vào tắm, thế này lúc nào cũng cảm thấy không được thoải mái, sạch sẽ lắm.”

 

Phó Cầm Duy nói: “Được, để rồi anh đi hỏi xem bà con làm thế nào, rồi anh sẽ đi mua vật liệu.”

 

Lục Ngọc nói: “Chỗ em vẫn còn tiền.” Lần trước Phó Cầm Duy nhận lương, giao cho mẹ chồng mười lăm tệ, còn lại là của vợ chồng bọn họ.

 

Nhà họ Phó không tách riêng, luôn làm như vậy, mọi khoản tiền kiếm được đều chi tiêu chung, chỗ nào cần dùng thì lại hỏi Mẹ.

 

Nhưng mấy hôm nay Lục Ngọc mua đồ hộp, mua nước ngọt cho cả nhà đều là ghi nợ, tới cuối tháng trừ đi tiền đưa cho mẹ chồng, trong tay cô chỉ còn đúng một tệ. Anh đưa cho Lục Ngọc, nhưng cô cũng không lấy, số tiền đó cứ xem như tiền của riêng Phó Cầm Duy.

 

Thế nhưng anh vẫn muốn Lục Ngọc cầm lấy mà chi tiêu.

 

Phó Cầm Duy nói: “Làm cái này cũng không khó đâu, chỉ là hình như trong nhà không còn lấy một khoảnh đất trống nào. Xung quanh đều đã được xây để trữ củi đóm, nông cụ, đồ sinh hoạt linh tinh cả rồi. Giờ mà muốn dọn ra một gian để làm chỗ tắm rửa thì quả là vô cùng tốn kém và khó khăn.”

 

Lục Ngọc nói: “Nếu như chúng ta có thể ra riêng thì hay biết mấy.”