Nhà họ Phó xưa nay vẫn nổi tiếng là khá giả, đã xây không ít gian nhà. Ấy thế mà, từ khi các anh chị em lập gia đình, rồi con cái nối nhau ra đời, ban ngày vắng người còn đỡ chút. Đến tối, cả nhà lại quây quần trong sân chế biến cổ vịt, người lớn, trẻ con từ các nhà khác cũng kéo về chạy nhảy huyên náo, khiến cái sân vốn đã rộng cũng trở nên chật chội, bí bách. Dù có hơi ngột ngạt thật, nhưng nếp nhà họ Phó từ trước đến nay chưa từng có chuyện con cái ra riêng. Vả lại, Lục Ngọc và chồng là nhỏ nhất trong nhà, cũng chẳng tiện mở lời.
Phó Cầm Duy trầm ngâm, đáp lời: “Cũng đâu phải chuyện gì khó giải quyết.”
Lục Ngọc biết Phó Cầm Duy thường ngày vốn kiệm lời, nhưng mỗi khi đã cất tiếng, câu nào câu nấy đều chất chứa ẩn ý sâu xa. Lục Ngọc liền quay sang anh, vội vàng hỏi: “Anh có cách hay nào sao?” Ánh mắt cô dán chặt vào Phó Cầm Duy.
Phạm Khắc Hiếu
Phó Cầm Duy nhìn cô, điềm nhiên đáp: “Đợi sau này em có con, chỗ này không còn đủ rộng nữa, chúng ta chuyển ra riêng cũng là lẽ đương nhiên.”
Lục Ngọc bĩu môi, làu bàu với chồng: “Em đang muốn bàn chuyện nghiêm túc, sao anh lại cứ vòng vo nhắc tới chuyện sinh con vậy chứ!”
Phó Cầm Duy khẳng khái nói: “Lời anh nói đều là thật lòng, chẳng hề bông đùa.”
Lục Ngọc nghe vậy, đành ngượng ngùng thôi không nói thêm nữa, vội vàng lái sang chuyện khác để kết thúc chủ đề tế nhị này.
Vừa bước chân ra ngoài, họ đã thấy mẹ Tiêu Thái Liên đang đứng đợi sẵn tự bao giờ. Mẹ Tiêu Thái Liên đưa cho Lục Ngọc hai mươi tệ tiền mặt, ngỏ ý muốn cùng hợp tác nuôi heo. Ngoài ra, bà còn đưa thêm mười tệ để lo tiền thức ăn, rồi đợi tới cuối năm sẽ mổ thịt ăn Tết! Chuyện tốt lành, vẻ vang như vậy, cũng chỉ có nhà họ Phó mới có phần. Nếu không phải nhờ Lục Ngọc nhanh nhạy, khéo léo, làm gì có chuyện tốt như thế này rơi vào tay họ. Cả thôn, giờ đây, không ai có thể nuôi heo được như nhà Phó của Lục Ngọc, nên gia đình cô được xem là vẻ vang nhất.
Tuy nhiên, mọi người trong thôn đều nhen nhóm chút hy vọng. Số heo này cứ thế lớn lên, đến Tết là có thể xuất chuồng, khi đó trong thôn sẽ có hai con heo béo tốt để bán lấy tiền, rồi mọi nhà đều có thể được chia phần thịt ăn Tết.
Họ vừa dứt lời, chợt nghe có tiếng người từ ngoài vọng vào: “Nhanh lên Lục Ngọc, trưởng thôn đang tìm cô đấy!”
Lục Ngọc nghe xong, vội vã chạy ra xem có chuyện gì. Đến nơi, cô mới hay trưởng thôn vừa nhận được điện thoại từ huyện. Bên huyện dặn trưởng thôn bảo Lục Ngọc chuẩn bị trước ít lời, nửa tiếng sau sẽ gọi điện thoại lại. Nghe nói bức thư cô viết trước đó đã làm các lãnh đạo cấp huyện phải chú ý. Trưởng thôn cả đời chưa từng nhận được tin tức nào trực tiếp từ các lãnh đạo cấp huyện, vậy mà lần này họ lại chủ động gọi điện thoại cho ông. Tuy không phải tìm ông mà là tìm Lục Ngọc, nhưng ông vẫn cảm thấy được sủng ái đến mức thấp thỏm không yên.
Dù sao, ông vẫn trịnh trọng lấy bộ quần áo đẹp nhất mà thường ngày chẳng nỡ mặc ra để thay. Những người có mặt ở đó cũng không khỏi thấy trong lòng căng thẳng theo.
Chẳng bao lâu sau, đúng như lời hẹn, điện thoại từ huyện gọi tới. Vị lãnh đạo bên kia đầu dây hỏi thẳng Lục Ngọc: “Bức thư kia đúng là do cô viết sao?”
Lục Ngọc thành thật đáp: “Dạ, là do chồng tôi viết ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vị lãnh đạo bên kia đầu dây bật cười vui vẻ: “Chồng cô chính là đồng chí Phó Cầm Duy phải không nào!” Cả huyện này, tổng cộng cũng chỉ có duy nhất một sinh viên đại học được như vậy, nên ông đã sớm nghe danh rồi! Không ngờ thôn Đại Vũ lại đúng là nơi ngọa hổ tàng long. Chẳng những có một người tháo vát, tài giỏi như Lục Ngọc, mà còn có một phượng hoàng vàng sáng chói như Phó Cầm Duy nữa chứ. Cuối cùng, ông còn hết lời biểu dương, đánh giá cao nội dung mà bức thư đã truyền tải. Ông còn dặn dò, lát nữa sẽ gửi một ít quà xuống cho Lục Ngọc.
Vị lãnh đạo trong huyện hiển nhiên vô cùng hoan hỉ. Chỉ cần có những thành quả này, ông đã có thể tự tin lên tỉnh làm báo cáo, cho các cấp lãnh đạo trên nhìn thấy tư tưởng của người dân trong huyện tiến bộ đến nhường nào. Ngay cả một bức thư viết tùy tiện mà cũng hàm chứa những ý nghĩa sâu sắc, đáng suy ngẫm. Đây quả thực là những thành tích quan trọng trong công tác lãnh đạo của huyện nhà. Dĩ nhiên vị lãnh đạo huyện vô cùng phấn khởi, ông còn đặc biệt dặn dò sẽ gửi tặng cho Lục Ngọc chút quà, người đưa hàng đã khởi hành rồi, có lẽ lúc này đã sắp tới nơi.
Họ nói chuyện chớp nhoáng, chỉ vỏn vẹn chừng hai phút rồi liền cúp máy.
Những người đứng quanh đó vội vàng xúm lại, thi nhau hỏi: “Lãnh đạo huyện đã nói gì với cô vậy, Lục Ngọc?”
Lục Ngọc cười tủm tỉm đáp: “À, ông ấy khen cháu vài câu, còn nói sẽ gửi tặng cháu chút quà nữa đấy!”
Lời cô vừa dứt, một tiếng cười khẩy chợt vang lên: “Thôi đi, cô lại nói khoác! Lãnh đạo mà còn ban thưởng quà cho cô ư? Từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ. Họ không đòi hỏi quà cáp từ cấp dưới đã là tốt lắm rồi!”
Kẻ vừa mở miệng không ai khác, chính là chị Lý, người mấy hôm trước còn đi khắp làng nói xấu Lục Ngọc. Lần trước bị ba Phó mắng cho không dám ngẩng mặt lên, giờ nghe tin Lục Ngọc lại được khen thưởng, chị ta lập tức nghi ngờ tính xác thực của chuyện này.
Bị chị Lý khiêu khích, những người khác cũng chẳng còn mấy phần phấn khởi như ban đầu.
Cũng phải, từ trước đến nay chưa từng nghe nói lãnh đạo huyện lại tặng quà cho dân thường chỉ vì viết văn hay, chuyện này nghe cứ như chuyện trong mơ vậy!
Chị Lý thấy có nhiều người không tin Lục Ngọc, lòng chị ta mừng ra mặt.
Mấy hôm nay nhìn Lục Ngọc vẻ vang quá đỗi, giờ thấy cô sắp gặp họa, chị ta mừng muốn chết.
Trắng trợn đi rêu rao khắp nơi, cốt là để phá hoại!
Đến lúc ấy, nếu lãnh đạo không gửi quà tới, Lục Ngọc nhất định sẽ muối mặt.