Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 18:



 

Lục Kiều không có được hồi đáp cũng không chút nản lòng. Tốt xấu gì cũng là người trọng sinh, cái khác thì chưa học được bao nhiêu, nhưng cái sự dày mặt thì hơn đứt mấy cô gái bình thường khác. Cô ta cũng chẳng quan tâm mà mạnh dạn đẩy cửa bước vào.

 

Vừa đi vào liền nói: “Chú, thím, con thật có lỗi với cả nhà. Thật sự không ngờ bà nội lại nhẫn tâm đến thế, người bà ấy giăng bẫy không chỉ em Tiểu Ngọc, mà cả con nữa. Họ làm như vậy, danh dự của con cũng coi như tan nát hết cả.”

 

Lục Đại Niên và mẹ của Lục Ngọc vốn dĩ định trách cứ cô ta, nhưng nghe Lục Kiều nói thế lại chợt mềm lòng.

 

Lục Ngọc không biết lúc này cô ta đang tính toán điều gì, nên im lặng lắng nghe, không ngắt lời cô ta.

 

Lục Kiều nói: “Tuy chuyện này không phải do con làm, nhưng cũng vì con mà ra, con muốn chính thức xin lỗi em Tiểu Ngọc, hai chị em mình ra sân sau tâm sự nhé.”

 

Sau đó, Lục Ngọc theo cô ta tới sân sau, nơi này vắng vẻ, không có ai khác. Lục Kiều thử nghiệm hỏi: “Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất gì?”

 

Trong tương lai, lời này sẽ được in thành khẩu hiệu, truyền đi khắp các nẻo đường.

 

Lục Ngọc lập tức hiểu ngay, Lục Kiều xin lỗi chỉ là giả vờ, cốt yếu là để dò la. Việc cô ta có thể hỏi những điều này cho thấy cô ta cũng là người có cơ duyên khác thường.

 

Trong lòng Lục Ngọc gợn lên chút tức giận.

 

Xem ra Lục Kiều nào có vô tội, trong cuốn sách kia, cô ta có ý giẫm đạp lên số phận của Lục Ngọc để đi lên. Loại người này không phải ngốc nghếch thì cũng là xấu xa một cách triệt để.

 

Lục Ngọc đáp: “Em không biết chị đang nói gì hết?”

 

Sau đó, Lục Kiều lại thăm dò thêm vài câu nữa, đều là những chuyện sắp sửa xảy ra trong tương lai.

 

Nhưng Lục Ngọc vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác, điều này càng khiến Lục Kiều thêm phần vui sướng trong lòng, quả nhiên loại cơ duyên trùng sinh này không phải ai cũng có được!

 

Lục Ngọc đã có phòng bị trong lòng, nào sẽ để vài ba câu của Lục Kiều gài bẫy, ngược lại chính cô ta đã tự bộc lộ gần hết ý đồ của mình.

 

Về cơ bản, Lục Ngọc đã nắm rõ cô ta cũng là người trùng sinh.

 

Lục Ngọc đã đọc xong bộ tiểu thuyết niên đại đó, vốn miêu tả quá trình thời đại phát triển nhanh chóng từ thập niên 80 tới thập niên 90.

 

Lục Kiều trùng sinh từ thập niên 90 về thập niên 80, tuy đi trước người thường một bước nhưng rất nhiều suy nghĩ và tầm nhìn vẫn còn hạn hẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thế nhưng Lục Ngọc thì khác, cô cũng biết rõ về thời đại thông tin mạng trong tương lai, vậy nên so với Lục Kiều, cô có thêm rất nhiều kiến thức dự trữ.

 

Nếu Lục Kiều dám giở trò, cô thật sự chẳng ngại đối đầu với cô ta chút nào.

 

Sau khi Lục Kiều xác nhận Lục Ngọc không phải người trùng sinh, cô ta lập tức mất đi phần lớn sự nhiệt tình ban đầu. Cô ta chẳng thèm xin lỗi, cứ thế xoay người bỏ đi.

 

Lục Kiều vẫn còn oán hận Lục Ngọc đã nói năng hàm hồ trước mặt Lý Dục Tài.

 

Từ sân sau đi ra sân trước, cô ta thấy Phó Cầm Duy vẫn đứng ở đó.

 

Lục Kiều nói: “Anh Cầm Duy, em gái Tiểu Ngọc vẫn còn giận lắm.” Vừa dứt lời, đôi mắt đã ầng ậng nước, như thể có muôn vàn lời khó nói.

 

Phó Cầm Duy chỉ đáp: “Tôi biết.”

 

Lục Kiều đưa mắt nhìn anh đầy thâm tình, tuy Phó Cầm Duy ghét bỏ việc Lục Ngọc đã lừa dối mình và không sớm nói cho anh biết, nhưng anh cũng chẳng có vẻ gì là vui vẻ với Lục Kiều.

 

Nhà họ Phó đã sớm ăn cơm xong, thấy Phó Cầm Duy vẫn chưa về, liền cắt cử người đi tìm.

 

Chị ba Phó đi ra dò la, hóa ra là Lục Ngọc không đồng ý cùng Phó Cầm Duy về, bây giờ hai người vẫn đang giằng co ở đó.

 

Chị ba Phó đi tới, trên đường còn nhìn thấy Lục Kiều bị người ta kéo lại không cho đi.

 

Ai ai cũng biết chị ba Phó tính hay buôn chuyện, nên muốn nghe ngóng được gì đó liền kéo chị ta lại để hỏi han chuyện nhà họ Phó. Tuy đều biết đại khái, nhưng mọi người vẫn muốn biết họ đã phát hiện ra sự thật như thế nào, nghĩ ngợi đều cảm thấy kịch tính, người trong thôn ai cũng thích lê la chuyện trò.

 

Ai nấy đều vô cùng sốt sắng.

 

Hôm nay chị ba Phó có nhiệm vụ, mẹ chồng Tiêu Thái Liên đã dặn chị ta phải dẫn cho bằng được hai vợ chồng chú tư về, không để chị ta làm việc không công.

 

Tiêu Thái Liên nói nếu làm xong chuyện này, quay về sẽ thưởng cho chị ta một muỗng mật ong.

 

Mật ong là mẹ chồng lấy từ nhà mẹ đẻ về, mật ong rừng nguyên chất, để kiếm được một chút mật ong phải chịu không ít mũi ong đốt, món quý như vậy có tiền cũng khó lòng mua nổi.

Phạm Khắc Hiếu