Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 19: Không Muốn Gả Nữa



 

Mẹ chồng quý mật ong như vàng, bà cụ chỉ cho mấy đứa cháu uống nước mật ong vài lần, con trai còn chẳng được động tới, con dâu thì chỉ dám đứng nhìn từ xa.

 

Nếu chị ta có thể dỗ ngọt hai người họ về, sẽ thành cô con dâu đầu tiên được nếm mật ong, đủ để chị ta vểnh mũi lên khoe khoang mười ngày nửa tháng.

 

Chị ba Phó nào có rảnh rỗi hóng chuyện với những người xung quanh, chỉ là khi nhìn thấy Lục Kiều, trong lòng chợt gợn lên chút ghét bỏ: “Nếu đã chẳng ưng thuận thì sao không nói sớm, ai mà dám ép gả cô được kia chứ? Nhìn xem chuyện do nhà mấy người làm, tôi thấy ngượng dùm cho cả nhà mấy người đấy.”

 

Lục Kiều bị mắng cho bật khóc.

 

Dẫu người xung quanh cũng đã rõ ngọn nguồn câu chuyện, nhưng họ vẫn không khỏi cảm thương cho Lục Kiều: “Cái này cũng không thể trách nó, đâu có liên quan gì tới nó!”

 

“Phải đó, dù sao cũng chỉ là trẻ con thôi mà.”

 

Chị Ba Phó vốn dĩ chẳng kiêng nể ai bao giờ, liền vặc lại: “Thôi đi! Đã là người sắp làm dâu nhà người ta rồi, lẽ nào còn coi nó là con nít dại? Trong nhà xảy ra cơ sự này, ít nhiều cũng phải hé răng nói với ai một tiếng chứ, đằng này nó lại giấu kín bưng.”

 

Chị Ba Phó lại nói: “Sáng sớm nay còn ra suối giặt giũ, hàng xóm của chúng tôi còn hỏi tại sao nhà họ Phó lại để con dâu mới về làm những việc nặng nhọc ấy! Rõ ràng là phá hỏng đời Lục Ngọc, bao nhiêu chuyện như vậy xảy ra, nó lại cứ rụt cổ giả vờ không biết. Chắc không phải nó nghĩ trên đời này mỗi mình nó là người khôn ngoan đó chứ?”

 

Lục Kiều tức đến nỗi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, nhưng không sao cãi lại được một lời nào, trong lòng càng thêm căm ghét cái vùng quê mùa này.

 

Một cô gái chưa có chồng như nó, sao dám đấu khẩu với người phụ nữ đã có gia đình kia chứ.

 

Kể từ khi có giấc mộng đó, mọi thứ xung quanh đều khiến nó vô cùng bức bối, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái vùng nông thôn ngột ngạt này.

 

Mấy lời lẽ sắc bén của chị Ba Phó đã khiến Lục Kiều sợ đến mức phải bỏ chạy.

 

Người xung quanh cũng đều lúng túng, thấy chị Ba Phó đang nổi cơn lôi đình, chẳng ai dám chọc giận chị ta.

 

Từ đằng xa, chị Ba Phó thấy Phó Cầm Duy đang đứng tần ngần bên căn nhà lụp xụp của nhà Lục Ngọc. Hồi chị Ba mới về nhà chồng, Phó Cầm Duy vẫn còn đi học, chị ta vẫn coi cậu em út này như em ruột.

 

Đứng từ xa, chị ta liền gọi lớn: “Cầm Duy! Mẹ bảo hai đứa về nhà ăn cơm, có để dành phần cho hai đứa rồi! Vợ chú đâu?” Chị ta cố ý nói thật to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phó Cầm Duy chần chừ nhìn cánh cổng nhà Lục Ngọc, định mở miệng nói gì đó, nhưng thấy dân làng đứng chật cả một góc, dáo dác nhìn vào, cuối cùng anh đành im lặng.

 

Chị Ba Phó chẳng thèm để ý, kéo Phó Cầm Duy đến gõ cửa nhà Lục Ngọc, vừa gõ vừa cất giọng: “Thưa thông gia ơi… xin hãy mở cửa!”

 

Cửa nhà mở ra, là mẹ Lục Ngọc. Chị Ba Phó chẳng hề khách sáo, tự nhiên kéo Phó Cầm Duy vào trong. Nhìn căn nhà tối om om, một căn nhà xiêu vẹo đến vậy, ngay cả trong thôn cũng hiếm thấy có ai còn sống ở đó.

 

So với căn nhà sáng sủa, mới xây của nhà họ Phó, thì đúng là một trời một vực.

 

Cha mẹ Lục Ngọc đều là người chân chất, thật thà, đối với chuyện nhà họ Phó, họ cũng phần nào lý đuối.

 

Phó Cầm Duy đã đứng ngoài kia bao lâu, thì họ ở trong này cũng dằn vặt bấy nhiêu.

 

Chị Ba Phó nói: “Thưa ông thông gia, bà thông gia, cháu là chị Ba của thằng Phó Cầm Duy. Nay xảy ra cơ sự này, chúng ta vẫn phải tìm cách gỡ rối cho ổn thỏa.”

 

Lục Đại Niên im lặng suốt từ nãy đến giờ, cuối cùng khó nhọc mấp máy môi: “Chúng tôi… chúng tôi đã có lỗi với cả con bé Ngọc lẫn nhà họ Phó các cô.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Sau đó, chị Ba Phó đẩy nhẹ Phó Cầm Duy một cái, rồi nói: “Cháu không dám tự khen mình, nhưng mà nói thật, khắp mấy thôn quanh đây, tìm đâu ra được đứa nào khôi ngô, giỏi giang như thằng em út của cháu chứ. Lại còn là sinh viên đại học đàng hoàng, giờ đang làm kế toán ở cung tiêu xã. Người ta thường nói ngàn dặm nhân duyên một sợi chỉ hồng, lời này quả không sai. Cháu thấy, chúng ta đ.â.m lao thì phải theo lao, coi như cái duyên cái số đã định vậy.”

 

Phó Cầm Duy liền nói: “Đây là ba trăm tệ mẹ cháu bảo cháu đưa cho hai bác ạ!”

 

Lời vừa nói ra, Lục Đại Niên và mẹ Lục Ngọc đều mừng ra mặt, bởi điều đó chứng tỏ bà Tiêu Thái Liên đã ngầm chấp thuận chuyện trăm năm của hai đứa.

 

Lục Ngọc bỗng lên tiếng: “Xin lỗi hai bác, con không gả đâu ạ.”

 

Dù sao thì xảy ra cơ sự này rồi, chắc họ cũng sẽ không để con bé ra khỏi nhà này nữa.

 

Cũng tiện đây, cô có thể giúp gia đình kiếm thêm chút đỉnh tiền, cải thiện cuộc sống gia đình mình một phần nào.