Kế Hoạch Mới
Lục Ngọc đáp: “Có thể dựng một số nhà màng để trồng rau củ quả trái vụ!” Sau đó cô suy nghĩ thêm một chút: “Bây giờ chủng loại rau củ còn quá ít, cần phải trồng thêm nhiều loại rau củ khác nữa!”
Những điều này không phải là ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Lục Ngọc.
Cô đã sớm nghĩ đến điểm này, chỉ là trong lòng chưa suy tính kỹ càng. Hôm nay tận mắt thấy tình cảnh chân thực trong thôn, phần lớn mọi người ngay cả bữa cơm cũng không dám ăn no, phụ nữ và trẻ nhỏ hoàn toàn không có gì để đảm bảo cuộc sống.
Những khúc mắc không nghĩ thông được trước kia, giờ đây lại tự nhiên thông suốt.
Dù sao cô cũng là người mang tầm nhìn của tương lai.
Giờ đây, những năm 80 vẫn chưa mở cửa, tư tưởng "xuống phương nam đào vàng, lên phương bắc kiếm tiền" còn là chuyện xa vời, bất khả thi. Chi bằng tự mình gây dựng, đưa gia đình làm giàu trước, rồi dẫn dắt cả thôn cùng làm giàu, tích lũy thêm vốn liếng cho bản thân.
Trưởng thôn gật đầu: “Được lắm, trong thôn còn hai ba khoảnh đất lớn, sẽ dành riêng cho cô làm thí nghiệm! Cô cứ thỏa sức thực hiện.” Ông cũng hiểu muốn bắt đầu từ con số không chẳng dễ dàng gì, bèn nói với Lục Ngọc: “Cô muốn làm thế nào thì cứ làm, thôn sẽ ủng hộ cô hết lòng.”
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc đáp: “Cháu vẫn cần khảo sát một vòng, tiện thể làm một báo cáo tài liệu chi tiết, từ kỹ thuật cho đến nguồn tài nguyên.”
Trưởng thôn càng thấy quyết định đề bạt cô thực sự quá đúng đắn.
Nói xong, Lục Ngọc liền rời đi.
Chủ nhiệm phụ nữ nhìn theo, rồi quay sang nói với trưởng thôn: “Nếu cứ thật sự làm như vậy, đến lúc đó trong thôn lại sẽ có người nói chúng ta dung túng trẻ con làm bừa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một số bậc lão làng trong thôn vốn dĩ đã có chút phản đối việc Lục Ngọc làm cán bộ. Bà biết những người này, hễ rảnh rỗi là lại sinh chuyện, nhìn Lục Ngọc đổi mới cách làm, chắc chắn sẽ lại xì xèo bàn tán. Làm việc của thôn đâu phải trò trẻ con, làm chuyện trái với lề lối cũ rất dễ bị phê bình, đặc biệt là Lục Ngọc tuổi đời còn nhỏ như vậy.
Trưởng thôn nhấp một ngụm chè, nói: “Các cán bộ lãnh đạo trên huyện đều là người có kiến thức sâu rộng, họ cũng rất coi trọng Lục Ngọc, tôi đây còn chẳng bằng họ, cứ thuận theo đại cục mà làm là được.” Ông trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Sau này cũng là thế giới của lớp trẻ, cứ để con bé thỏa sức. Thất bại thì cũng chẳng sao, cùng lắm cũng chỉ là mấy sào đất thôi mà!”
(1 thưởng ~ 7 mẫu ~ 1.76 ha)
Chủ nhiệm phụ nữ bị nói đến mức cứng họng. Rồi bà bắt đầu cảm thấy lời trưởng thôn nói hình như cũng có lý, chỉ là bà vẫn còn lo lắng về phản ứng của dân trong thôn.
Lục Ngọc về đến nhà tìm giấy bút, nghiêm túc ghi chép. Nếu thực sự phát triển trồng rau củ thì rau trái mùa là ưu tiên hàng đầu, còn trái cây ngược lại là thứ yếu. Trái cây đòi hỏi kỹ thuật trồng trọt quá cao, lại còn bị một số hạn chế về môi trường và thời đại, cái này có thể đặt về lâu về dài. Nhưng muốn nhìn thấy lợi ích trong thời gian ngắn thì chỉ có rau củ. Ai mà không ăn rau chứ?
Lục Ngọc suy nghĩ cặn kẽ, viết những thứ như củ mài, cải xanh, bông cải xanh, nấm hương, mướp, bí đỏ, đậu bắp, cà chua, măng tây, cà tím, bí đao... lên giấy. Đây đều là các loại rau củ trồng được bốn mùa, lại giàu dinh dưỡng và đang được ưa chuộng.
Lục Ngọc tiếp tục suy tính, rồi lại tìm trưởng thôn nói cô muốn đến các đội sản xuất khác để tìm hiểu. "Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng."
Trưởng thôn chỉ sợ cô không để tâm, vừa thấy cô gái trẻ mới nhậm chức đã có nhiều ý tưởng như vậy, ông mừng đến nỗi hận không thể giơ hai tay ủng hộ, bèn nói: “Để thím nó đi cùng cô!” Ý ông ta là vợ mình, chủ nhiệm phụ nữ.
Lục Ngọc nghe xong, biết đây là một cơ hội hiếm có. Vừa hay có thể đến thôn khác dạo một vòng, xem thử nét đặc sắc chỗ họ.
Chủ nhiệm phụ nữ cũng được coi là có chút danh tiếng ở vùng này, vả lại các thôn làng thời đó nhiều nơi liên lạc chưa thông suốt, vẫn cần người chuyển thư từ các kiểu. Chủ nhiệm phụ nữ đều quen biết các cán bộ trong những thôn khác.
Dạo này cũng sắp tới vụ thu, trong ruộng đồng cũng không có việc gì làm. Có thời gian rảnh rỗi ra ngoài cùng bà ấy, tiện thể hỏi han chuyện nhà, mấy cô con gái của bà ấy đều gả ra ngoài thôn, nhân cơ hội này cũng có thể đi thăm. Lục Ngọc theo bà ấy mà thấy lòng hết sức thoải mái.
Chủ nhiệm phụ nữ có danh tiếng, có địa vị, nên khi đi cùng Lục Ngọc cũng rất được mọi người tôn kính, đặc biệt là sau khi biết cô còn trẻ tuổi đã làm cán bộ. Mắt các bà thím trong thôn khác đều sáng rực lên: “Cô gái nết na, tháo vát như vầy đã có nơi có chốn chưa? Nếu chưa thì để thím giới thiệu cho một anh chàng tử tế!”