Ngày hôm sau, Lục Ngọc phải chính thức đến ủy ban thôn nhận việc. Tiêu Thái Liên còn dặn dò cô mấy câu như cố gắng làm việc, phải chăm chỉ.
Lục Ngọc bị bà nhắc nhở nhiều cũng có chút bồn chồn, lo lắng.
Tối đó, cô trằn trọc mãi không ngủ được, nằm trên giường trở mình qua lại.
Không biết ngày mai sẽ ra sao, cô cứ nghĩ Phó Cầm Duy đã sớm ngủ rồi, ai dè anh vòng tay ôm lấy cô, dịu dàng hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Anh bị em làm ồn rồi sao?”
“Không hề!” Phó Cầm Duy rất nghiêm túc nhìn cô, trong mắt anh tựa như có ngàn vì sao lấp lánh.
Lục Ngọc đáp: “Ngày mai em phải đi làm rồi!”
Phó Cầm Duy trêu chọc nói: “Cán bộ duy nhất trong nhà chúng ta đấy nhé!”
Lục Ngọc nghe anh nói vậy, đôi tai bỗng nóng bừng, sự căng thẳng trong lòng cô thế mà lại tan biến một cách kỳ lạ. Sau đó, cô tự nhủ: “Ngủ thôi!”
…
Sáng hôm sau, Lục Ngọc đã có mặt tại ủy ban thôn từ rất sớm.
Khi cô đến, rất nhiều cán bộ đã bắt đầu làm việc, cô chủ yếu đi theo sau chủ nhiệm phụ nữ.
Chủ nhiệm phụ nữ dẫn cô đi thăm hỏi khắp các ngõ ngách trong thôn.
Tuy Lục Ngọc sinh ra và lớn lên trong thôn, nhưng khu vực cô thường lui tới chỉ gói gọn quanh quẩn nhà mình. Cùng lắm thì thêm bờ sông và trên núi thôi.
Thôn có hơn trăm hộ gia đình, nhưng số người tách riêng ra ở ít lắm, đa phần đều là những đại gia đình sống chung trong những căn nhà rộng rãi, một hộ có rất nhiều người.
Việc dẫn Lục Ngọc đến từng nhà để ra mắt cũng là một quy tắc của thôn, mỗi cán bộ khi nhậm chức đều sẽ phải đi làm quen với toàn thể bà con trong làng.
Hai người họ đi từng nhà, đôi lúc gặp những người già thì dừng lại hàn huyên chuyện gia đình. Chủ nhiệm phụ nữ quả nhiên là người từng trải, tuy ngày thường có chút nghiêm nghị, nhưng khi giao tiếp với người lớn tuổi lại vô cùng khách sáo, khéo léo.
Lục Ngọc quan sát, bất ngờ nhận ra một điều: thôn này thật sự quá nghèo.
Ngoài mấy nhà được coi là khá giả, những hộ khác đều sống trong căn nhà cũ nát, nhìn là biết đã có tuổi đời, trông cứ như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Ai nấy cũng ăn mặc rách rưới, tềnh toàng. Mọi người đều biết thu nhập ở nông thôn, sau mỗi vụ thu hoạch cuối năm, một gia đình ngoài phần lương thực được chia, cùng lắm cũng chỉ nhận được thêm khoảng một trăm mốt tệ tiền mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng chia sẻ cho mỗi đầu người thì có lẽ chỉ vỏn vẹn tám mười tệ. Ngày nào cũng như ngày ấy, bà con trong thôn vốn không đủ sức nuôi con cái, càng chẳng thể nào lo được sính lễ giá cao.
Trong huyện có mở trường tiểu học, giáo dục miễn phí, chỉ cần đóng một ít tiền lặt vặt là được.
Thế nhưng, phần lớn người dân trong thôn đều không cho con em mình đi học. Thứ nhất là phải tốn tiền, thứ hai là con trai mới mười mấy tuổi đã có thể ra đồng làm lao động chính. Con gái cũng cần chuẩn bị gả chồng, nên chuyện học hành đối với họ mà nói chẳng khác nào một chuyện ngoài lề, không mấy thiết thực.
Chủ nhiệm phụ nữ lén nói với Lục Ngọc, năm đó khi Phó Cầm Duy đỗ đại học, từng khiến cả thôn dấy lên một phong trào học tập. Nhưng ai nấy đều không có năng khiếu đèn sách, sau này rồi cũng đành từ bỏ.
Lục Ngọc lại cảm thấy có chút băn khoăn.
Phạm Khắc Hiếu
Tri thức thực sự có thể thay đổi vận mệnh! Bây giờ chính là thập niên 80, bản thân thời đại này đang chứng kiến những thay đổi to lớn.
Nếu vẫn cứ mù chữ, sau này cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn.
Suy cho cùng, tư tưởng và nhận thức của mọi người vẫn còn quá lạc hậu, bó hẹp.
Lục Ngọc quan sát kỹ lưỡng và ghi nhớ mọi điều trong lòng. Lúc quay về, trưởng thôn đang ngồi uống trà, đọc báo.
Thấy hai người về, trưởng thôn Vương hỏi Lục Ngọc vài câu: “Cô Lục Ngọc thấy thôn mình thế nào?”
Lục Ngọc thẳng thắn đáp: “Quá nghèo!”
Mắt trưởng thôn lập tức sáng rực lên: “Đúng vậy! Cô có thể nói với lãnh đạo huyện, xin cho thôn mình chút khoản trợ cấp! Giống như thôn Bạch Gia bên cạnh ấy, được chính sách huyện hỗ trợ, giờ thôn họ giàu có đến phát dầu ra!”
Thậm chí còn mua cả xe kéo nữa!
Nhưng mỗi lần trưởng thôn Vương đi xin kinh phí, đều bị lãnh đạo huyện từ chối khéo, họ nói trong huyện cũng không có tiền.
Lục Ngọc lại được lãnh đạo huyện quý mến. Ông ta đề bạt cô, cũng mong cô có thể đóng góp chút công sức cho thôn.
Lục Ngọc lại nói: “Cầu người chi bằng cầu mình. Tự mình đứng lên, người khác mới dễ giúp đỡ! Nếu không, ngay cả việc muốn làm gì cũng không biết, thì làm sao có thể xin được tiền từ huyện?”
Trưởng thôn nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, liền hỏi cô có ý định làm thế nào.
Thực ra trưởng thôn chỉ hỏi cho có lệ, không thật sự mong đợi nghe được điều gì từ cô.
Trong thôn nghèo nàn, ông ta cũng từng nghĩ rất nhiều cách, nhưng đều vô dụng, nếu không thì thôn đã chẳng nghèo đến tận bây giờ.