Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 195:



 

Lục Ngọc từ thế kỷ sau xuyên không tới, trước đây nào có thiếu thốn món ngon vật lạ.

Phạm Khắc Hiếu

 

Thế mà bây giờ cô lại cực kỳ thèm trứng gà. Biết làm sao được, đồ ăn thức uống ở đây thực sự quá đạm bạc. Nhà Tiêu Thái Liên đã là nhà tươm tất nhất cả thôn, nhưng vẫn không thấm vào đâu.

 

Lục Ngọc cứ thấp thỏm mong chờ số thịt heo bên trại chăn nuôi.

 

Cô nói: “Bên trại heo có hai con heo của vợ chồng mình, đến lúc đó đừng bán đi, cứ giữ lại để ăn!”

 

Phó Cầm Duy ôn tồn đáp: “Được thôi, em nói sao thì mình làm vậy.” Ngữ khí của anh tràn đầy sự cưng chiều dành riêng cho cô.

 

Lục Ngọc bóc trứng gà ra, ăn lòng đỏ trước, còn lòng trắng thì dành cho Phó Cầm Duy.

 

Hai người phối hợp rất ăn ý, vui vẻ ăn xong quả trứng gà rồi cùng nhau quay về.

 

Đồ ăn ở nhà đã nguội lạnh hết, Lục Ngọc bèn nấu vội hai bát mì, ăn vào buổi tối cũng thấy thật ngon miệng.

 

Ăn xong, Phó Cầm Duy cùng Lục Ngọc ra sân đi dạo cho tiêu cơm, anh hỏi cô: “Ngày mai là bắt đầu vụ thu rồi, em có chịu nổi không?”

 

Đến lúc đó, mỗi ngày đều phải đứng trên bờ ruộng để chỉ huy.

 

Chỗ họ không có loa phóng thanh, hoàn toàn phải dựa vào cổ họng để hò hét. Trải qua một vụ thu, người ta cũng phải hao tâm tổn sức, da thịt sạm đi vì nắng gió.

 

Người khác thì còn đỡ, thể chất khỏe mạnh, lại từng trải qua vài vụ rồi.

 

Nhưng Lục Ngọc là lần đầu, hơn nữa lại là nữ cán bộ trẻ tuổi nhất thôn, mọi người đều đặc biệt chú ý đến cô, điều này khiến áp lực của cô rất lớn.

 

Lục Ngọc tràn đầy tự tin nói: “Không sao đâu!”

 

Mấy hôm trước khi điều chế gia vị cổ vịt, cô đã mua sắm đủ nguyên liệu tươi ngon. Đến lúc đó, pha một chút nước gia vị để uống, có lẽ sẽ kiên trì được.

 

Cuối cùng, hai người thoải mái ngâm chân trong một thùng nước ấm.

 

Sau khi Phó Cầm Duy đổ nước đi, hai người về phòng lên giường ngủ. Lục Ngọc tự nhiên rúc vào cánh tay của Phó Cầm Duy, cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp và hương thơm thoang thoảng trên người anh.

 

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn đã nghe thấy tiếng khua chiêng gõ mõ rộn ràng bên ngoài.

 

Khi trời còn tờ mờ tối, người dân cả thôn đã kéo nhau ra bãi đập lúa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ xa đã nghe thấy trưởng thôn đứng trên chiếc xe rách, hô vang về phía đám đông bên dưới: “Vụ thu này chính là một nhiệm vụ trọng yếu, mọi người nhất định phải đảm bảo chất lượng và số lượng! Hoàn thành tốt công việc này, bình an đưa lương thực vào trong kho của huyện, như vậy thì năm nay chúng ta coi như không uổng phí công sức!”

 

Họ từng tìm hiểu qua, mấy hôm nữa trời sẽ mưa liên tục.

 

Nếu tính theo dự định ban đầu, mười ngày nữa thu hoạch là tốt nhất. Nhưng giờ không thể đợi được nữa, đành phải tranh thủ thu hoạch sớm.

 

Trong thôn rộng lớn như vậy, muốn thu hoạch hết cả một vùng không phải là chuyện dễ dàng.

 

Có người thu gặt, có người buộc lúa, có người vận chuyển, có người lo việc phơi khô, cân đong, đóng bao... Bất luận trai gái già trẻ trong thôn đều hăng hái chung tay làm việc.

 

Cảm giác căng thẳng và áp lực này có chút giống với kỳ thi đại học mà cô từng trải qua sau này.

 

Dù sao thì mọi người đều đang chờ lệnh xuất phát, đồng thanh hô vang: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Lục Ngọc hòa vào trong đám đông, cũng bị không khí hừng hực này lây nhiễm, trong lòng đột nhiên dấy lên niềm phấn khởi.

 

Sau một tiếng lệnh vang vọng, những người vốn làm việc cực kỳ dũng mãnh kia lập tức xông lên trước, vung lưỡi liềm múa may thoăn thoắt, soạt soạt soạt, từng hàng lúa đã nằm rạp xuống.

 

Người phía sau cũng nhanh chóng tiến lên, trông như đội quân hùng hậu ùa về khu vực thu hoạch.

 

Gặt xong một đoạn lớn lúa mì, buộc gọn thành bó rồi ném lên bờ, sẽ có người phía sau mang đi.

 

Lục Ngọc cùng với chị chủ nhiệm phụ nữ dẫn dắt một tốp nữ đồng chí làm việc.

 

Chị chủ nhiệm phụ nữ cất tiếng hô vang: “Các chị em, chúng ta nhất định phải vượt qua các nam đồng chí kia, phụ nữ gánh vác nửa bầu trời, không thể để người khác coi thường được!”

 

Những nữ đồng chí này cũng phấn khích vô cùng, động tác trên tay càng nhanh hơn gấp bội. Tinh thần làm việc hăng say của mọi người được khơi dậy triệt để.

 

Tất cả dân làng đều đang bận rộn, ngay cả trẻ con cũng chen vào trong ruộng nhặt những hạt lúa rơi vãi. Ai nhặt được nhiều nhất sẽ được thưởng hai viên kẹo.

 

Đây là một vinh dự rất lớn đối với lũ trẻ!

 

Ai nấy đều làm việc rất nhanh chóng, mọi người ở đây gặt lúa mì rất có trật tự. Một vùng lúa rộng lớn như vậy, một ngày khó mà gặt hết được.

 

Chạng vạng tối sẽ có người trực đêm ở đây.

 

Nghe người già kể lại, sẽ có những kẻ không có lương tâm lợi dụng lúc mọi người không chú ý mà lẻn vào trộm lương thực. Đây quả thực là hành vi trộm mất miếng cơm manh áo, trộm đi sinh mạng của người dân!

 

Thôn họ thì chưa từng xảy ra chuyện đó, nhưng nghe nói thôn bên cạnh từng bị trộm mất một vụ lương thực.