Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 196



 

Nấu Cơm Tập Thể

 

Dân làng cả thôn cực kỳ phẫn nộ, thu hoạch một năm trời bị người ta trộm mất. Cấp trên đều nêu đích danh phê bình, ngay cả lương thực mà cũng không canh giữ được, quả thật quá mất mặt.

 

Để tránh chuyện tương tự xảy ra, trưởng thôn nói: “Tối nay tất cả cán bộ đều ở lại đây trực đêm, tối mai đổi ca.”

 

Buổi sáng, trời chưa hanh hao nắng gắt, mọi người làm việc khoan khoái, chớp mắt mặt trời đã lên cao.

 

Bếp ăn tập thể trong thôn đã nấu xong nồi cháo, mọi người được mời dùng chút ít rồi tiếp tục công việc.

 

Ai nấy đều tràn đầy sức lực, tinh thần phấn chấn tột độ. Lúc ăn cơm cũng ăn cực kỳ hăng hái.

 

Đây mới chỉ là bữa sáng, nghe nói buổi trưa còn sẽ có thịt hầm.

 

Mỗi lần đến mùa gặt, về cơ bản trong thôn đều có thể so với đón Tết, là chuyện quan trọng nhất trong năm.

 

Bình thường trưởng thôn có tiết kiệm đến mấy cũng phải rộng rãi một chút vào lúc này, cho mọi người được ăn ngon.

 

Mọi người liền nêu ý kiến: “Hay là để Lục Ngọc nấu đi!”

 

Trước đây khi xây chuồng heo, họ từng được ăn một bữa do cô nấu. Những người chưa từng ăn cũng thường xuyên nghe người khác xuýt xoa kể lại.

 

Lúc bình thường không thể nhờ cậy đến Lục Ngọc, nhưng bây giờ cô cũng là cán bộ, cũng được coi là cống hiến cho thôn, nên tiếng hô hào của mọi người rất cao.

 

Trưởng thôn còn đặc biệt tìm Lục Ngọc hỏi ý kiến. Nấu cơm tập thể và nấu cơm riêng lẻ rất khác nhau, nhưng Lục Ngọc lại lập tức đồng ý.

 

Dân làng nghe vậy, ai nấy đều vững bụng hơn nhiều.

 

Lục Ngọc tới nhà bếp của đại đội, món ăn cần nấu hôm nay là thịt heo hầm rau cải.

 

Nữ đầu bếp đã sớm xử lý xong thịt heo từ trước.

 

Trong thôn mua năm cân thịt heo, cần nấu ra ba nồi đồ ăn lớn.

 

Thịt thì ít, cải trắng thì nhiều. Cải trắng sau khi rửa xong chất cao như núi.

 

Thịt trong thôn vốn đã ít ỏi, để mọi người đều có thể ăn được một chút, nên đã được cắt rất vụn.

 

Hoàn toàn khác với việc ăn thịt ở nhà mình, nhưng ăn độc cải trắng thì lại quá nhạt nhẽo.

 

Lục Ngọc cùng với mấy đầu bếp cắt thêm nửa thùng khoai tây.

 

Khoai tây giúp món ăn thêm đậm đà, tăng độ tươi ngon, lại có thể giúp mọi người no bụng hơn.

Phạm Khắc Hiếu

 

Cơm thì dùng gạo thô độn khoai sắn để nấu, nhưng đã được ngâm nước trước. Khi đun nhiều củi một chút, cảm giác khi ăn cũng không đến nỗi quá khô cứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chẳng mấy chốc, bên phía sân đập lúa đã giục giã nhà bếp chuẩn bị bữa ăn.

 

Hôm nay là ngày đầu tiên của mùa thu hoạch, không thể có bất kỳ sai sót nào. Nếu đến bữa mà cơm nước vẫn chưa sẵn sàng, e là sẽ làm người ngoài đồng chờ đợi mòn mỏi.

 

Từng nồi cơm độn được bắc lên bếp.

 

Mùi thơm nồng đặc trưng của gạo mới, của khoai sắn bắt đầu lan tỏa.

 

Lục Ngọc bắt tay vào nấu thức ăn. Cô phi thơm thịt trước, sau đó cho cải trắng vào xào mềm. Xong xuôi, cô đổ thêm nước, bắc lên bếp hầm với lửa lớn.

 

Thêm chút dầu tương để tạo màu và nêm nếm cho vừa vị, cuối cùng mới cho khoai tây vào. Rất nhanh, một mùi thơm lạ lùng theo gió bay ra ngoài, lan tỏa khắp nơi.

 

Các cô, các thím làm bếp sáng đã ăn cháo loãng, vậy mà giờ ngửi thấy mùi thơm này, bụng lại cứ réo sôi sùng sục.

 

Ai nấy đều ngạc nhiên. Trước đây nghe người ta nói Lục Ngọc nấu ăn ngon, họ còn không tin, nghĩ rằng ngon thì cũng ngon được đến mức nào. Nhưng hôm nay, họ thực sự tâm phục khẩu phục. Cùng là những nguyên liệu ấy, nhưng vào tay cô lại có thể nấu ra được hương vị thơm ngon đến vậy.

 

Chẳng trách mọi người đều ca ngợi cô nấu ăn giỏi, quả đúng là có tài nghệ.

 

Riêng món rau hầm này, ít nhất phải nấu đến ba nồi lớn.

 

Bên này vẫn luôn tay luôn chân nấu nướng, công việc bận rộn không ngơi nghỉ.

 

Lục Ngọc hoàn thành việc nấu nướng sớm hơn thời gian dự kiến. Các chị, các thím đầu bếp nếm thử vị, ngại không dám vớt thịt, chỉ đơn giản gắp một miếng cải trắng.

 

Vừa ăn vào, miếng cải mềm mại tan chảy trong miệng, thơm lừng và ngọt ngào một cách khó tả. Cải trắng mà có thể nấu ra vị này thì cho dù ăn hằng ngày cũng chẳng lo ngán.

 

Lục Ngọc nhẹ nhàng nói: “Cháu nấu xong rồi, cháu xin phép đi trước.”

 

Vì cô là cán bộ, bên phía ruộng có thể cần người bất cứ lúc nào. Thêm một người là thêm một phần sức lực, không thể lãng phí thời gian.

 

Mấy cô, mấy thím đầu bếp thân thiết nói: “Cháu đi mau đi, ở đây có chúng tôi lo rồi, cháu cứ yên tâm!”

 

Lục Ngọc vừa đi khỏi, các thím liền nhao nhao khen nhà họ Phó thực sự gặp may.

 

Kiếm được một nàng dâu quý như tiên vậy.

 

Trước đây, Lục Ngọc ở trong thôn chẳng có tài cán gì, thêm vào đó lại ốm yếu bệnh tật, cho dù có xinh đẹp đến mấy cũng chẳng ai muốn kết thông gia với nhà cô.

 

Nhưng bây giờ thì sao?

 

Nhà mẹ đẻ cô đã bắt đầu nuôi lợn, còn cô thì trở thành cán bộ. Các cụ già trong thôn, vốn tin vào những chuyện phúc đức, đều nói cô có phúc khí lớn.

 

Không ít các thím tụm năm tụm ba, ai nấy đều thầm hối hận. Sao khi cô còn là một cô gái thôn quê đơn sơ, họ lại không sớm nhìn ra viên ngọc quý này? Để rồi cuối cùng nhà họ Phó lại nhặt được món hời lớn.