Loại dầu này ở bên ngoài có tiền cũng khó mà mua được, là do đích thân thôn đặt hàng riêng từ xưởng gia công lương thực.
Món ăn nào dùng thứ dầu này nấu lên cũng đều thơm nức mũi.
Lục Ngọc mang phần dầu này về nhà, bà Tiêu Thái Liên thấy vậy lại càng vui sướng: “Sau này muốn dùng dầu này chế biến món gì cũng được!”
Ngày còn nghèo khó, bà chỉ dám lấy một miếng vải chấm chút dầu, quét nhẹ qua nồi cho có mùi, thế là xem như có dầu mỡ rồi.
Phạm Khắc Hiếu
Từ sau khi Lục Ngọc về làm dâu, cô ấy dùng gia vị rất xông xênh, có đôi khi bà Tiêu Thái Liên vẫn cảm thấy xót ruột.
Nhưng giờ đây, sau khi việc kinh doanh cổ vịt mang lại lợi nhuận lớn, bà cũng không còn bận tâm đến chút tiền ấy nữa.
Ai nấy đều hưng phấn tột độ, cứ như thể nghe thấy tiếng pháo nổ giòn giã ở đâu đó. Sau khi nhận được tiền, mọi người chẳng thể ngồi yên một chỗ trong nhà được nữa.
Niềm hưng phấn không sao kể xiết, ai nấy đều đổ ra ngoài sân, ra ngõ để tán gẫu. Con gái nhà ai sắp kết hôn, con trai nhà ai sắp dựng vợ gả chồng, khắp nơi đều là tiếng chuyện trò rôm rả, hỏi han nhau chuyện nhà cửa.
Từ xa xa, tiếng chuông xe đạp lanh canh vọng lại, kèm theo tiếng gọi tên Lục Ngọc và Phó Cầm Duy. Hai người vội vàng ra ngoài xem, chẳng ai khác, chính là anh Lưu Bàng.
Anh Lưu Bàng trông mập mạp hơn trước rất nhiều, anh ấy cười nói: “Hôm nay tôi ghé thăm mọi người, tiện thể xem thử tình hình đàn heo nuôi ra sao.” Dù công việc bộn bề, anh ấy cũng cố gắng sắp xếp chút thời gian đến thăm hỏi.
Mỗi bận Lục Ngọc tặng há cảo cho Lưu Bàng, cô lại nhận được một bức thư dài dằng dặc, toàn lời khen nức nở cho món ăn ấy. Đọc xong, cô không khỏi phì cười.
Cô dẫn anh ta cùng ra chuồng heo. Khu chuồng được dọn dẹp đâu ra đấy, sạch bong, tổng cộng có sáu con heo, quả đúng là những chú heo đực đã nứt mắt ra rồi.
Những con vật béo múp míp, tròn ủm. Lưu Bàng phóng tầm mắt nhìn quanh rồi buột miệng: “Uầy, các chị nuôi heo khéo thật đó, con nào con nấy cũng phải chừng bảy mươi lăm cân!”
Anh ta quanh năm làm việc ở trại heo, đôi mắt phán đoán trọng lượng chuẩn không khác gì cái cân.
Giống heo này, nuôi tối đa có thể đạt hơn một tạ hai. Thấy sau vụ thu hoạch là sẽ bước vào mùa đông lạnh giá. Nếu mùa đông không chăm sóc kỹ, heo rất dễ hao cân.
Theo tiêu chuẩn của trại heo, chừng bảy mươi lăm cân là có thể xuất chuồng.
Lưu Bàng ghé qua, một là để thăm bạn học cũ, hai là có một chuyện vô cùng quan trọng: phía trại heo của họ đã ký hợp đồng chuyển phần lớn lượng heo thịt về tỉnh, bởi lẽ giờ đây nơi đó đang khan hiếm thịt trầm trọng.
Ngay cả huyện mình cũng không đủ sức cung ứng.
Từ các xưởng trưởng cho đến tận cấp dưới đều ráo riết đi thu mua heo. Dạo này họ ra giá cũng kha khá, một cân heo hơi tận ba tệ, trong khi trước đây cao nhất cũng chỉ có hai tệ.
Ở các thôn khác cũng chỉ lác đác vài hộ nuôi heo.
Cơ hội này quả là hiếm hoi, nếu không phải huyện đang khan hiếm thịt, chẳng đời nào họ ra giá cao như vậy. Lưu Bàng chợt nhớ đến những hộ quen biết ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta kể chuyện này cho Lục Ngọc và mọi người: “Những con heo này của chị đã có thể xuất chuồng rồi, chị có định bán không? Dẫu chưa đạt trọng lượng tối đa, nhưng nếu nuôi thêm chừng hai mươi lăm cân nữa mà giá cả lại rớt thảm thì thực ra bán lúc này cũng chẳng khác là bao!”
Dẫu sao thì cơ hội tốt thế này cũng chẳng mấy khi có được.
Lục Ngọc không chần chừ, lập tức gọi trưởng thôn, mẹ chồng cùng ông bà thông gia đến để bàn bạc chuyện này.
Trưởng thôn nghe xong cũng mừng ra mặt, bởi bình thường có bán được mấy tiền đâu.
Heo hơi mà được cái giá này, chứng tỏ huyện đang cần gấp lắm đây. Ông liền buột miệng nói: “Nếu đã có mối tốt thế này, vậy thì bán đi hai con heo của thôn, tiền thu được để lại cho quỹ thôn!”
Vốn dĩ định chia thịt cho từng nhà, nhưng heo hơi một cân ba tệ, cái giá đúng là trên trời!
Lỡ chuyến này, chẳng biết bao giờ mới lại có. Mà thứ thịt heo đắt đỏ ấy, dân làng cũng có mấy ai dám ăn đâu.
Khi có ăn thịt, thường thì mỗi nhà tự góp tiền mà mua.
Hơn nữa, dân trong thôn vốn đã tị nạnh về cái trại nuôi heo này từ lâu. Nếu chia thịt heo thì kẻ được miếng ngon, người lại chỉ được lòng, dạ, khó mà cào bằng được. Chi bằng chia tiền mặt cho mỗi nhà, để khỏi ai tị nạnh lời ra tiếng vào.
Trưởng thôn quyết vậy. Ông bà thông gia còn có một con heo. Lục Ngọc có hai con, còn Tiêu Thái Liên có một con.
Hai con heo của Lục Ngọc cũng nằm trong diện sẽ bán, bởi cái giá hời thế này quả là hiếm có.
Khi ông bà thông gia đến, họ cũng bày tỏ ý muốn bán. Chỉ riêng mẹ chồng Tiêu Thái Liên là không đồng ý.
Tiêu Thái Liên nói với con dâu: “Thịt heo nhà mình nuôi kiểu này, thịt mới ngon nhất! E rằng năm nay giá thịt sẽ còn leo thang, ta nên giữ lại một con để dành thôi!”
Thực tình bà cũng ham cái khoản tiền này lắm, nhưng năm nay tiền nong cũng rủng rỉnh, con cái trong nhà thì đang trông ngóng có thịt mà ăn, lúc này bán đi, bà thấy hơi tiếc.
Trong chuồng có sáu con, cuối cùng quyết định bán đi năm con. Lưu Bàng dặn dò: “Giờ giá heo còn khá đắt, đừng vội bắt heo con. Cứ đợi qua Tết rồi đến bắt là được!”
Thị trường heo hơi mỗi ngày một khác. Lưu Bàng thấy mọi người đã đồng ý, liền nhanh nhẹn bắt heo về trại để cân đo đong đếm.
Hai con heo của Lục Ngọc bán được chừng năm trăm tệ.
Phần heo của thôn cũng thu về năm trăm tệ.
Nhà ông bà thông gia cũng bán được hơn hai trăm tệ. Cha mẹ Lục Ngọc phấn khởi đến suýt bật khóc, bao nhiêu năm ròng, họ chưa từng thấy trong tay lại có khoản tiền lớn đến vậy.
Lục Ngọc cũng cảm thấy một chút hưng phấn khó tả. Tính gộp cả tiền bán cổ vịt, tiền lương mỗi tháng, cộng thêm khoản bán heo này nữa, chẳng ai hay, giờ đây trong tay cô đã có hơn một ngàn tệ.