Sau khi nhà họ Lục bắt đầu nuôi lợn, không biết có bao nhiêu người đỏ mắt.
Ông trưởng thôn chia đều năm trăm tệ tiền bán lợn cho mỗi nhà. Ông bà Lục cũng chẳng bỏ ra một xu nào mà nhận được bốn, năm tệ, cả thôn đều rất vui vẻ.
Bố mẹ Lục vẫn luôn dùng thức ăn Lục Ngọc mang về cho họ, bình thường sẽ thêm chút rau dại băm nhỏ cho lợn ăn.
Tiền cám trộn, tiền rau dại, tiền lương thực… tuy chẳng đáng là bao nhưng cũng đủ làm ông bà giật mình. Sáu con lợn phàm ăn như vậy, nếu sau này nuôi nhiều hơn thì biết xoay sở ra sao?
Nhưng đó cũng là chuyện của sau này. Bố mẹ Lục Ngọc quay về thôn, lòng vẫn đập thình thịch!
Cầm hai trăm tệ trong tay, đời này chưa bao giờ thấy rủng rỉnh tiền trong tay đến vậy. Trước đây, Lục Ngọc đặc biệt dặn dò ông bà tuyệt đối đừng để lộ tiền bạc ra ngoài.
Thực ra, chi phí chăn nuôi lợn không nhỏ, tính ra, xưởng chế biến thực phẩm mua hai mươi tệ một xe, thế là quá hời cho nhà họ rồi.
Trải qua lần trước, họ đã bị xưởng chế biến thực phẩm đó liệt vào sổ đen, sau này còn muốn dùng chiêu trò tương tự nữa, đối phương tuyệt đối sẽ không chịu.
Mà đâu phải lúc nào nghề chăn lợn cũng thuận buồm xuôi gió.
Giá lợn hơi có cao có thấp! Có lúc vất vả cả một năm trời cũng chỉ kiếm đủ công xá.
Những lời Lục Ngọc nói, trong lòng bố mẹ cô đều biết rõ, nhưng họ vẫn rất vui.
Chuyện nuôi lợn lớn như thế này, tất cả mọi người đều đang dõi theo. Sáu con lợn đã bán năm con, ai nấy đều hỏi bán được bao nhiêu tiền.
Chăn nuôi lợn một năm thì có thể kiếm được bao nhiêu chứ?
Người trong thôn ăn nói bỗ bã, đều là trực tiếp hỏi thẳng.
Bố mẹ Lục Ngọc nói: “Chẳng lời là bao.”
Người ta tiếp tục gặng hỏi: “Chẳng lời là bao thì là bao nhiêu?”
Ai nấy đều bày ra cái vẻ “đánh vỡ nồi đất” mà gặng hỏi đến cùng.
Nhưng bố mẹ Lục Ngọc đều là hồ lô nút kín, không chịu tiết lộ thêm một chữ nào.
Khiến mọi người vô cùng tò mò.
Có người đoán mấy chục tệ, cũng có người đoán mấy trăm tệ. Thậm chí còn có người nói mấy nghìn tệ, dù sao thì càng đoán càng hoang đường.
Người khác thấy ông bà Lục vẫn nhất mực kín tiếng, bèn hỏi: “Vậy năm sau các người tính bắt thêm bao nhiêu con lợn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bố mẹ Lục Ngọc nói ít nhất cũng phải bắt mười con.
Lần này nếm được mùi tiền, ông bà định nuôi thêm vài con nữa.
Đây là lần đầu tiên họ dựa vào năng lực của mình mà kiếm được tiền, vô cùng mê mẩn ra mặt.
Nói mười con đều là con số dè dặt, dựa theo mong muốn trong lòng, họ hận không thể bắt ngay mười lăm con.
Sáu con lợn nuôi thử lần này đã cho họ đủ tự tin.
Ngay cả Lưu Bàng, tay lão làng chăn nuôi trong thôn, cũng phải khen ông bà khéo tay.
Sau này chỉ chăm nom đàn lợn, một năm kiếm được một khoản ra tấm ra món, thế nào cũng khá hơn việc chân lấm tay bùn đồng áng.
Bố Lục chân chất ít lời, nhưng biết ơn Lục Ngọc từ tận đáy lòng. Cũng nhờ có cô, nếu không loại chuyện tốt này sao tới lượt họ được chứ.
Nghe nói nhà ông đã bán được lứa lợn đầu tiên, vẫn có người mỗi ngày tới chỗ ông trưởng thôn nói ra nói vào, đều muốn nhòm ngó phần lợi.
Có Lục Ngọc ở đây, bố mẹ Lục vẫn yên tâm, hơn nữa đến ông trưởng thôn cũng nể nang Lục Ngọc đôi phần.
Bố Lục mặt mày hớn hở, lần hiếm hoi mới cất lời với mẹ Lục: “Hôm nay, mình mua chút rượu về nhâm nhi nhé.” Cả năm trời ròng rã, đây mới là chén rượu đầu tiên khiến ông thấy ấm lòng.
Mẹ Lục cũng vui, nói với Lục Ngọc: “Đúng đấy, hôm nay cả nhà mình ăn bữa cơm sum vầy.”
Lục Ngọc nói: “Không được đâu, con chưa nói trước với nhà họ Phó, chuyện đó để sau này hẵng tính. Vừa bán lợn xong, tất cả mọi người đang ngó nghiêng dòm ngó. Lúc này, giữ mình khiêm nhường một chút vẫn là hơn cả.”
Bố Lục đành để Lục Ngọc về nhà chồng.
Lục Ngọc vừa về tới nhà họ Phó liền nghe thấy một tin vui, chị cả mang thai rồi!
Lục Ngọc lập tức tới bên cạnh chị cả: “Thật sao ạ?”
Chị cả đã có hai đứa con trai, đứa lớn bảy tuổi, đứa nhỏ cũng năm tuổi rồi.
Mấy năm qua, chị cả đã không còn nghĩ đến chuyện con cái nữa, thêm tuổi tác cũng không còn trẻ, ai nấy đều ngỡ chị không thể mang thai thêm. Nào ngờ, lại có tin mừng!
Phạm Khắc Hiếu
Tiêu Thái Liên cười hớn hở: “Nếu sinh thêm được một đứa cháu gái thì quý hóa biết bao.”
Cả nhà này, chẳng hiểu sao cứ toàn là con trai nối dõi. Một lũ nhóc con nghịch ngợm, suốt ngày lấm lem bùn đất, nên mỗi khi thấy con gái nhà người khác sạch sẽ, trắng trẻo, Tiêu Thái Liên lại không ngớt xuýt xoa ngưỡng mộ.
1. Trên mặt chị cả ánh lên chút bẽn lẽn: “Con cũng mong được một đứa con gái! Có nếp có tẻ, mới trọn vẹn chữ ‘Tốt’ chứ ạ.”