Chị hai và chị ba Phó cũng có phần ganh tị khi thấy chị cả vẫn còn sinh được con. Mang thai vào lúc này, ít ra chị ấy cũng được dưỡng sức thêm nửa năm trời. Đợi sau này đến mùa làm ruộng, khi bụng đã lớn, chị ấy cũng chẳng phải làm gì nặng nhọc, tính ra là được thong thả cả một năm trời!
Tiêu Thái Liên liền vội vàng vào bếp, làm món bánh trứng tẩm bổ cho con dâu cả.
Chị hai và chị ba đứng bên cạnh, thì thầm không ngớt lời ngưỡng mộ. Món này làm một lần phải tốn đến ba quả trứng gà lận, ngày thường có ai dám hào phóng như vậy đâu?
Đứa nhỏ trong bụng này đúng là sinh vào thời điểm tốt lành, còn chưa ra đời đã được cưng chiều. Ngoại trừ đứa con đầu lòng được cả nhà coi trọng, từ đó về sau chị cả chẳng còn được hưởng đãi ngộ đặc biệt nào. Sau này, khi mấy em dâu gả vào, đến lúc chị sinh đứa thứ hai, cũng chẳng được kiêng cữ đàng hoàng.
Giờ đây thì khác rồi!
Chị ba Phó vốn là người có tài ăn nói khéo léo, tin tốt lành này làm sao mà giữ kín được. Chị ấy chỉ cần ra ngoài đi một vòng, là nửa thôn đã hay tin.
Sau khi hay tin, rất nhiều người còn kéo nhau đến tìm anh cả Phó, cất lời chúc mừng rôm rả.
Anh cả Phó vốn hiền lành đôn hậu, lúc này cũng kích động đến đỏ bừng cả mặt mũi. Khi quay về nhà, anh còn có chút bay bổng, chân cứ như dẫm trên mây. Người trong thôn vẫn trọng quan niệm đông con nhiều phúc lộc mà.
Trong thế hệ của anh cả Phó, người có ba đứa con như vậy không nhiều đâu. Ba đứa con, nghĩ đến thôi cũng đủ thấy phấn khởi.
Chú hai, chú ba mỗi người mới có một mụn con, chú tư thì mới kết hôn còn chưa có con. Tính ra, trong việc góp công tạo phúc cho gia đình, hai vợ chồng anh cả đúng là người cống hiến lớn nhất.
Phạm Khắc Hiếu
Về tới nhà, anh cả Phó hiếm hoi lắm mới hôn lên má chị cả một cái chụt.
Khiến chị cả Phó đánh yêu anh ấy, miệng lẩm bẩm: “Đâu phải vừa mới cưới xin, làm mấy chuyện sến sẩm này làm gì không biết.”
Đóng cửa lại, chị cả nói với anh cả: “Giờ tính sao đây?”
Anh cả hỏi: “Tính sao cái gì?” Giờ điều kiện gia đình họ cũng khá giả hơn trước nhiều rồi. Trong nhà có thịt ăn, có trứng bồi bổ, ai nấy đều tươi tắn, da dẻ hồng hào. Người trong thôn vẫn thường nói, muốn biết nhà nào khá giả, cứ nhìn vào mâm cơm nhà mình là biết ngay.
Anh cả tiếp lời với chị cả: “Đứa nhỏ này đến thật đúng lúc, trước đây trong nhà còn khó khăn, để em chịu nhiều thiệt thòi. Bây giờ mình có thể bồi bổ chu đáo cho em, rồi bảo mẹ lo cho em kiêng cữ tử tế.”
Chị cả lắc đầu: “Không phải chuyện đó.” Trong lòng chị ấy có chút bất an. Nhà họ chỉ có độc một gian phòng. Vốn dĩ đã có hai đứa con, đã hơi chật chội rồi, bây giờ lại thêm một đứa nữa, trong nhà càng thêm bức bối: “Không có chỗ ở!”
Hồi ấy ngôi nhà của họ cũng được coi là lớn nhất nhì trong thôn, nhưng mỗi đứa con trai cưới vợ, sinh con, nhà cửa lại thêm phần chật chội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh cả nghe xong cũng thấy có lý, nhưng anh ấy lại không dám mở lời. Dù sao anh ấy cũng là trưởng nam trong nhà: “Thôi thì em cố nhịn một chút đã, sau này xem thử có thể cơi nới thêm phòng cho chúng ta không!”
Chị cả nói: “Cơi nới kiểu gì, hai khoảnh đất trống đều đã bị chiếm dụng cả rồi! Giờ làm món cổ vịt sấy lại xây thêm nhà bếp ở sân sau, chẳng còn lấy một thước đất trống nào nữa.”
Anh cả cũng chẳng biết phải đáp lời ra sao, chỉ đành ậm ừ: “Thôi thì đến lúc đó rồi tính!” Dù sao thì trước đây ai cũng ở được, bây giờ mình vừa có tin mừng đã đòi cơi nới nhà cửa, e rằng mấy em trai và em dâu khác chắc chắn sẽ lời ra tiếng vào.
Chị cả bình thường không mấy nghĩ ngợi chuyện này, nhưng có thai rồi thì mọi chuyện lại khác hẳn. Thấy anh cả có vẻ không mấy bận tâm, chị ấy trong lòng có chút ưu tư, khẽ thở dài một tiếng.
Anh cả Phó dỗ dành: “Thở dài thườn thượt làm gì vậy em? Khi đứa trẻ này chào đời, nhà mình nhất định sẽ có cuộc sống ấm no, hạnh phúc thôi mà!”
Chị cả chỉ đành giấu nỗi ưu sầu trong ánh mắt: “Cứ như vậy cũng được.”
Nỗi niềm thầm kín của hai vợ chồng họ, chẳng ai hay biết. Lúc này, Tiêu Thái Liên cố ý ngồi ngay cổng thôn đợi Phó Cầm Duy tan làm, cốt là để báo cho anh biết tin anh cả có con, cốt để khiêu khích anh một trận.
Chẳng mấy chốc, Phó Cầm Duy đã về đến nhà.
Tiêu Thái Liên nói với anh: “Con xem kìa, anh cả con giỏi giang đến mức nào, ai cũng ngỡ chị cả con không thể sinh nở được nữa, vậy mà tuổi đã không còn trẻ lại có thêm một đứa con.”
Sau đó bà lại nói: “Nhìn lại con xem, ngay cả một mụn con cũng không có, đúng là một trời một vực hẳn!”
“Mẹ biết bọn trẻ như các con đều không thích sinh con, nhưng mặc kệ thế nào đi nữa, cứ sinh trước một đứa, sau này tính sau.”
Phó Cầm Duy thản nhiên đáp: “Mẹ đã làm bà nội bao nhiêu lần rồi còn chưa đủ sao? Cần nhiều con cháu đến vậy để làm gì?”
Tiêu Thái Liên nói: “Đâu chỉ mình mẹ giục, người trong thôn cũng muốn xem con cái của hai đứa sau này sẽ xinh xắn đến mức nào!” Từ khi thằng Tư cưới Lục Ngọc, chút tính háo danh trong lòng bà đã bị khơi dậy hoàn toàn.
Lục Ngọc thật sự khiến bà hãnh diện.
Dù Tiêu Thái Liên nói gì đi nữa, Phó Cầm Duy đều dùng cách “bốn lạng đẩy nghìn cân” mà từ chối khéo.
Đợi Phó Cầm Duy về nhà, Lục Ngọc chủ động nói với anh chuyện chị cả đã có tin vui, tiện thể đề nghị: “Hay là thế này đi, chúng ta dọn ra ngoài ở riêng!” Lục Ngọc nói với giọng điệu đầy mong chờ.