Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 208:



 

Rất nhanh, chuyện này cũng đến tai nhà họ Phó, bà Tiêu Thái Liên cũng đã kể cho người ngoài nghe về những căn nhà tốt này. Nhưng bà không hề nói là mình muốn mua.

 

Đợi đến khi tối về, Phó Cầm Duy mới nói trước mặt tất cả mọi người rằng anh và Lục Ngọc muốn mua một căn.

 

Anh ba Phó thốt lên: “Một nghìn tệ lận đó, hai đứa có đủ số tiền này không?”

 

Tuy nói là anh em ruột thịt, nhưng nhắc đến chuyện tiền bạc thì ai cũng nhạy cảm. Phó Cầm Duy bèn đáp: “Vẫn còn thiếu một chút, nhưng em có thể vay mượn bạn bè! Cơ hội này khá hiếm có.” Dù sao thì căn nhà đó thật sự rất tốt.

 

Hơn nữa, bây giờ có một chuyện không thể tránh khỏi là chị cả đã có thai, nhà họ không còn đủ chỗ ở. Phó Cầm Duy tiếp lời: “Tuy chúng em chuyển ra ngoài, ở riêng nhưng không phải là chia nhà, có chuyện gì mọi người vẫn cùng nhau làm.”

 

Bà Tiêu Thái Liên chưa từng nghĩ tới chuyện này. Bà quay đầu nhìn thằng cả và con dâu: “Đây là suy nghĩ của các con à?”

 

Anh cả và chị dâu nào dám lên tiếng.

 

Thấy họ im lặng suốt buổi, bà Tiêu Thái Liên cũng hiểu ra, có hơi bực tức nói: “Chia nhà cái gì mà chia nhà, nhà người khác còn ở nhiều người hơn, không phải cũng sống như vậy được sao?”

 

Đương nhiên, người già nào cũng mong muốn con cháu được ở cạnh mình.

 

Lục Ngọc xen vào: “Căn nhà giống như của nhà họ Thẩm, muốn mua thì phải mua sớm. Cho dù không ở thì mua trước cũng được!” Bất kể là căn nhà hay vị trí đều rất tốt.

 

Bỏ qua cơ hội này sẽ không bao giờ còn nữa.

 

Anh hai Phó gật đầu: “Nói đúng lắm!”

 

Trước đây muốn mua nhà còn không mua được. Tuy người ta nói chủ nhà là "tư bản ác bá", nhưng căn nhà họ xây thì không có vấn đề gì cả. Nghe nói năm đó, khi xây dựng, khung cảnh tráng lệ vô cùng.

 

Bà Tiêu Thái Liên hơi chần chừ một lát, rồi nói: "Tiền mẹ thì không có một xu nào đâu, các con muốn mua thì tự đi mà liệu, đừng có trông mong mẹ bỏ tiền ra!"

 

Lục Ngọc đáp: "Dẫu cho chúng con có dọn ra riêng, vẫn sẽ hết lòng hiếu thảo với mẹ."

 

Phó Cầm Duy cũng lập tức hùa theo, khẳng định đúng là như vậy.

 

Tiêu Thái Liên nghe xong, liền nói: "Thôi được, vậy mẹ chẳng quản nữa." Nói rồi, bà một mình trở vào phòng, dáng vẻ có hơi sầu muộn.

 

Phó Cầm Duy khẽ nháy mắt với anh cả và chị dâu, hai người họ lập tức theo vào. Dù sao thì trong bụng của chị dâu cả còn có đứa cháu mà Tiêu Thái Liên quý trọng nhất.

 

Thật ra, việc mua nhà đâu có thiệt thòi cho ai.

 

Phạm Khắc Hiếu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy là cặp vợ chồng đầu tiên thanh toán tiền mua nhà, thành công tậu được căn nhà cũ của nhà họ Thẩm.

 

Mấy căn còn lại cũng không tệ chút nào.

 

Có Lục Ngọc đi đầu, mọi người trong thôn càng thêm phấn khởi muốn mua, nhưng trong nhà lại không đủ tiền.

 

Ai nấy đều muốn có được căn nhà ưng ý, chẳng ai muốn để tuột mất vào tay người khác, cứ thế mà rơi vào thế bế tắc.

 

Chẳng mấy chốc, căn nhà thứ hai cũng đã được bán. Người mua còn là một người nổi tiếng keo kiệt trong thôn, bình thường thấy ông ta tằn tiện đến mức ai cũng nghĩ ông ta chẳng có của ăn của để. Không ngờ lại giàu có đến thế, đúng là ngoài sức tưởng tượng.

 

Lục Ngọc và Phó Cầm Duy cầm trên tay chùm chìa khóa, định bụng ghé qua nhà mới xem thử.

 

Vừa tra chìa mở khóa, đẩy cánh cửa nặng nề, một làn bụi đất liền ào xuống.

 

Nhưng khi nhìn ngắm khung cảnh bên trong, Lục Ngọc lại vô cùng kinh ngạc.

 

Mặc dù đã trải qua biết bao năm tháng, từng bị đập phá, thiêu đốt đến tan hoang...

 

Thế nhưng, vừa bước vào, vẫn còn cảm nhận được cái khí chất trang nghiêm và vẻ cổ điển của căn nhà. Lục Ngọc ngước nhìn những xà nhà, trời đất ơi, hóa ra lại là gỗ lim quý hiếm! Chỉ riêng một cây gỗ này thôi, sau này giá trị của nó đã đắt hơn cả một cây vàng, đúng là phát tài rồi!

 

Chuyện Lục Ngọc mua nhà nhanh chóng lan truyền khắp thôn xóm.

 

Bên này vừa mua nhà xong, chị dâu Thu Cúc trong thôn đã vội vã đi tìm Tiêu Thái Liên để buôn chuyện: "Con trai con dâu nhà chị giờ sống khá giả, liền muốn dọn ra ở riêng ngay."

 

Lời này nói ra cứ như găm thẳng vào tim gan người nghe.

 

Nếu là người bình thường chắc chắn đã nổi giận đùng đùng.

 

Thế nhưng, Tiêu Thái Liên lại mỉm cười nói: "Người trẻ giờ người ta có suy nghĩ riêng của mình, hơn nữa nhà cửa tốt như vậy, ai ra tay trước thì người đó hưởng lộc. Đừng nói là có tiền, cho dù không có tiền, chúng tôi cũng phải vay mượn để mua cho bằng được." Giọng bà nói ra có vài phần khí phách và ngông nghênh.

 

Chị dâu Thu Cúc vốn dĩ muốn châm ngòi chia rẽ mối quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu, nào ngờ lại bị bà Tiêu Thái Liên "đâm" cho một nhát đau điếng, chỉ đành cười gượng gạo nói: "Phải rồi, nhà chúng tôi làm gì có tiền bằng nhà mọi người."

 

Tiêu Thái Liên dường như không hề nhìn ra vẻ ngượng ngùng của chị ta, tiếp tục nói: "Vẫn nên chăm chỉ làm lụng kiếm tiền, như Lục Ngọc với Phó Cầm Duy ấy, đừng thấy đứa thì làm cán bộ, đứa thì là sinh viên đại học mà coi thường. Chúng nó vẫn về nhà giúp đỡ công việc như thường lệ."

 

Chị dâu Thu Cúc còn chưa kịp hiểu Tiêu Thái Liên có ý gì, thì đã nghe bà tiếp tục nói: "Không có thời gian rảnh rỗi mà đi nói chuyện bao đồng, thế này chẳng phải sẽ dành dụm được nhiều tiền hơn sao?"

 

Sắc mặt chị dâu Thu Cúc lập tức biến đổi.