Tiêu Thái Liên tiếp lời: "Tính tôi vốn thẳng thắn, có gì nói đó. Cô có thời gian ngồi lê đôi mách này thì mau đi kiếm thêm chút tiền, muốn gì mà chẳng có!"
Chị dâu Thu Cúc đỏ bừng mặt, tức đến nghẹn lời! Cả buổi cũng không nói được thêm câu nào khác, chỉ đành viện cớ mình có việc rồi vội vã bỏ đi.
Trong lòng chỉ cảm thấy bà Tiêu Thái Liên này ngày càng khó đối phó.
Mấy người khác đứng cạnh cũng không dám hé răng.
Tiêu Thái Liên khẽ bĩu môi, nói với người bên cạnh: "Mấy đứa trẻ giờ đây đúng là 'loạn thành vương' cả rồi!" Chúng nó có ý đồ gì, Tiêu Thái Liên biết rõ mồn một.
Chẳng phải chỉ là muốn gây chia rẽ đó sao? Trước đây Lục Ngọc giành được cơ hội nuôi heo cho nhà mẹ đẻ, đã có kẻ tới trước mặt bà đặt điều, nói rằng cô ấy đã kết hôn rồi mà vẫn cứ hướng về nhà mẹ ruột.
Tiêu Thái Liên không hùa theo lời họ, ai đúng ai sai phải nhìn từ hai phía, từ sau khi thằng tư cưới Lục Ngọc, cuộc sống của nhà họ ngày càng sung túc.
Mối làm ăn từ đồ vịt này vừa giữ kín lại vừa hái ra tiền.
Lực chú ý của mọi người đều dồn về phía chuồng heo.
Không ai hay biết nhà họ Phó đã bắt được mối làm ăn từ cung tiêu xã, việc buôn bán đồ vịt mang lại thu nhập ổn định. Tiêu Thái Liên tuyên bố, bất luận là con trai hay con dâu, không ai được phép hé răng nửa lời với người ngoài.
Trong thôn vốn không ai hay rằng tiền kiếm được từ việc buôn bán đồ vịt còn nhiều hơn cả tháng lương của không ít người.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc nấu ăn ngon, không ít lần cải thiện bữa ăn, nâng cao chất lượng cuộc sống cho cả nhà.
Gia hòa vạn sự hưng, cứ xăm soi mãi, thì làm sao mà yên ấm được?
Chuyện Tiêu Thái Liên đốp chát người khác cũng truyền khắp thôn.
Chị dâu của Thu Cúc tìm tới Thu Cúc nói: "Em nói chuyện cũng chẳng suy nghĩ gì, bà Tiêu Thái Liên dễ chọc giận vậy sao?"
Một người đàn bà góa có thể nuôi lớn bốn đứa con trai, nuôi dạy con cái thành danh, có tiền đồ rạng rỡ như thế, nào phải người bình thường? Đừng nói đến một đứa vãn bối như cô ta, cho dù là bậc bề trên cũng không dám nói với Tiêu Thái Liên như vậy.
Lúc Tiêu Thái Liên còn trẻ, bà là người khét tiếng dữ dằn, bây giờ đã lớn tuổi, đã điềm tĩnh hơn ngày trước. Nhưng nhìn khắp thôn, người có thể đấu miệng lại bà cũng chẳng nhiều.
Thu Cúc nói: "Em chỉ là lỡ lời nói bâng quơ vậy thôi." Cô ta không chịu thừa nhận lời mình nói là sai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chị dâu của Thu Cúc cũng chẳng buồn nói thêm với cô ta nữa, cô em chồng này của mình, đầu óc thì nông cạn, nhưng tính toán xấu xa thì không thiếu. Lần này chịu thua thiệt may ra mới bớt đi cái tính quái gở ấy.
…
Dù bà Tiêu Thái Liên nổi tiếng là người ghê gớm, nhưng lúc này cũng có không ít người bu lại. Ai nấy đều bàn tán chuyện Lục Ngọc mua căn nhà của nhà họ Thẩm.
"Nhà của các người quả là hiếm có!" Bản thân nhà họ Phó không có mấy chuyện lôi thôi lếch thếch như nhà khác, nhân khẩu trong nhà cũng èo uột, bây giờ con dâu người ta vừa làm cán bộ lại vừa mua được nhà.
Tiêu Thái Liên nói: "Cũng không biết lấy đâu ra phúc đức to lớn đến thế, đây chắc là được trời ban phước!"
Nếu cứ chê bai con dâu thì người ta lại cười mình, chi bằng cứ mà khen lấy khen để. Tiêu Thái Liên nói mình không có con gái, coi Lục Ngọc như con gái ruột của chính mình.
Cũng có người hỏi: "Căn nhà đó chỉ có hai đứa nó chuyển tới sống, cái nhà to như thế ở vậy có sợ không?"
Tiêu Thái Liên nói: "Lục Ngọc đã nói với tôi rồi, còn phải dọn dẹp, sắp đặt lại nhiều thứ, chúng tạm thời vẫn sống với chúng tôi. Con bé này hiền lành tốt bụng, chẳng phải vợ thằng cả cũng đang mang thai đó sao? Trong nhà hết chỗ rồi."
Bà nói vậy, người khác cũng thầm thở dài trong bụng, người nhà họ Phó giỏi giang thì giỏi giang thật, nhưng quả là èo uột về mặt nhân khẩu, nhìn nhà ông Tư Lý trong thôn, tám đứa con nhưng cũng chỉ có căn nhà to cỡ nhà họ Phó, đông người chật ních vẫn không ai kêu ca thiếu chỗ ở!
Tiêu Thái Liên biết nói như vậy dân làng sẽ ghen tị, đôi khi phô trương một chút còn hơn là cứ tỏ ra yếu thế.
Bà nói: "Vốn dĩ, đây là chuyện mà người làm mẹ như tôi phải sầu, thật hết chịu nổi, may mà anh em trong nhà hòa thuận, có chuyện gì chúng đều tự mình gánh vác lấy, vừa khéo gặp chuyện mua nhà này, chứ không thì tôi cũng chẳng biết xoay sở thế nào."
Lần này mọi người đều nhìn thấu, Tiêu Thái Liên đang ra sức khoe mẽ.
Cũng có thể hiểu được, mua được căn nhà vừa ý đến thế quả thực đáng khoe khoang.
Trong năm căn nhà to bị niêm phong đó, chỉ có nhà của nhà họ Thẩm là to nhất.
Mấy căn nhà khác không thể nào sánh được với căn này.
Người nhòm ngó căn nhà lớn của nhà họ Thẩm không phải chỉ một hai người.
Nhưng người một mạch có thể móc ra một nghìn tệ thật sự không nhiều.