Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 21: Lâm Mạnh



 

Hôm qua, Lâm Mạnh cùng đám bạn đã chặn xe trên quốc lộ, kiếm chác được không ít tiền. Mấy gã kéo nhau đi uống rượu tới tận sáng mới tan.

 

Lúc này, Lâm Mạnh đang ngủ say sưa thì bị giọng nói của bà ta đánh thức. Anh ta mở mắt ra, nhận ra người đang đứng trước mặt là dì hai hờ hững của mình.

 

Năm nay Lâm Mạnh đã ba mươi. Bình thường thì dì hai thấy anh ta là đi đường vòng, tránh xa ra. Dù sao thì cũng đã ngủ đủ giấc rồi, Lâm Mạnh cười như không cười đáp: "Dì hai đến có chuyện gì thế?"

 

Tuy bác gái Lục coi thường điệu bộ bất cần của Lâm Mạnh, nhưng liếc mắt qua, bà ta thấy thằng ranh này cũng sống phè phỡn lắm chứ.

 

Mấy chai rượu đổ dưới đất đều là loại xịn của cung tiêu xã. Thậm chí trong góc còn có nửa hộp sữa bột, chẳng biết nó làm ăn kiểu gì mà có được.

Phạm Khắc Hiếu

 

Hôm nay, bác gái Lục cẩn thận giấu một hộp t.h.u.ố.c lá trong túi, đó là quà để chồng bà đi thi làm cán bộ văn phòng huyện thành. Trong thôn người ta toàn hút thuốc rê, ai mà nỡ hút loại thuốc quý giá thế này.

 

Bác gái Lục bình tĩnh lấy hộp thuốc ra đưa cho anh ta, nói: "Đây là thuốc tốt dượng con mua, tổng cộng chỉ có hai hộp thôi, dì cho con một hộp. Con nhớ dè sẻn mà hút."

 

Lâm Mạnh nói thẳng toẹt: "Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi! Dì hai mà còn nỡ cho tôi thuốc tốt ư? Nói đi, có việc gì cần tôi giúp?"

 

Mặt bác gái Lục thoáng biến sắc, khó chịu đáp: "Sao con lại nói thế? Không cần thì thôi vậy!"

 

Nói rồi, bà ta toan giật lại hộp thuốc.

 

Nhưng Lâm Mạnh đã nhanh tay giật lấy. Kệ cho dì hai muốn anh ta làm gì, hộp thuốc này nhất định phải giữ lại.

 

Anh ta mở ngay trước mặt bà, thuần thục móc ra một điếu, dùng diêm châm lửa. Chẳng mấy chốc đã rít một hơi thật sâu, nhả khói trắng mù mịt.

 

Bác gái Lục bị mùi thuốc làm ho sặc sụa, nhưng vẫn không quên mục đích của mình. Bà ta nói: "Con xem con đi, đã lớn thế này rồi chứ còn nhỏ gì nữa, không chịu lập gia đình gì cả?"

 

Lâm Mạnh phì cười, đáp lời bỗ bã: "Hạng người như tôi thì đi đâu mà tìm được vợ chứ? Cũng chỉ có mấy bà góa phụ đó mới chịu để ý đến tôi thôi."

 

Mà người đàn bà góa đó cũng đâu có ngốc. Tuy có léng phéng với anh ta dăm ba bận, nhưng nhất quyết không chịu về làm vợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bác gái Lục thở dài thườn thượt: "Ôi chao, con cứ làm dì phải lo lắng mãi!"

 

Sau đó bà ta lại nói: "Mấy hôm trước, con bé Lục Ngọc kia cướp mất mối lương duyên của con bé Kiều Kiều nhà mình. Ai dè cái nhà họ Phó cũng chẳng ra gì, mới ở một đêm đã vội vàng ruồng rẫy. Thế là Lục Ngọc khó mà yên bề gia thất."

 

Nghe nhắc tới Lục Ngọc, mắt Lâm Mạnh lập tức sáng rực lên. Trước kia, khi cô gái xinh đẹp đó ra bờ sông giặt đồ, anh ta nhìn mà đờ đẫn cả người.

 

Nói tới Lục Ngọc, anh ta tỉnh cả ngủ: "Dám bắt nạt con bé Kiều Kiều nhà tôi ư, giỏi lắm! Để tôi đi cho cô ta một bài học."

 

Trước đây, anh ta đâu dám mơ tưởng tới Lục Ngọc. Bây giờ tiếng tăm Lục Ngọc đã hư hỏng, vừa hay xứng với hạng người như anh ta.

 

Đàn ông đã ba mươi như Lâm Mạnh thèm đàn bà đến phát điên lên được. Bây giờ có miếng mồi ngon dâng tận miệng, bèn nói: "Dì hai cứ yên tâm, nếu cô ta gả tới, chẳng phải do chúng ta muốn ra sao thì ra sao sao?"

 

Dân làng vẫn thường bảo nhau, vợ chồng phải biết uốn nắn, cần roi vọt thì phải dùng. Đàn bà con gái dù tính tình thế nào, cứ đánh mấy bận là ngoan ngoãn, vâng lời ngay thôi.

 

Bác gái Lục nghe xong, cũng chỉ dửng dưng nói thêm mấy lời: “Thôi được rồi, dì còn phải về thổi cơm cho dượng mày, không nói chuyện nữa đâu.” Đoạn rồi mới bước ra.

 

Lâm Mạnh nào còn tâm trí mà bận lòng chuyện của bác gái, lúc này hồn xiêu phách lạc bởi bóng dáng Lục Ngọc rồi. Hắn chỉ mong trời chóng tối, trong đầu mải mê hình bóng người đẹp, giờ phút này đứng ngồi chẳng yên, chỉ đợi màn đêm buông xuống.

 



 

Suốt cả ngày hôm đó, Lục Ngọc không bước chân ra khỏi nhà. Cô nấu chút cháo loãng cho cả nhà, cháo trong đến mức có thể nhìn thấy cả đáy bát. Phải còn hơn một tháng nữa mới đến mùa chia lúa, mà cái ảng gạo trong bếp đã trống rỗng từ lâu.

 

Mẹ Lục thở dài nói: “Mai để cha con ra chỗ trưởng thôn hỏi mượn độ bốn cân lương thực vậy.” Lục Ngọc hiểu lời này chỉ là để an ủi cô thôi, chứ đâu có chuyện mượn gạo dễ dàng đến thế? Đa phần dân làng vẫn phải đi tìm bà con thân thích để vay mượn, đợi đến vụ lúa mới phát rồi trả lại.

 

Thế nhưng, họ làm gì có cửa mà mượn lúa từ nhà bà nội Lục? Mỗi bận mượn một phần, bà ta lại lấy cớ quản thúc gia đình Lục Ngọc một phần nữa.

 

Ngoài trời lúc này đã tối đen như mực, Lục Ngọc cũng đ.â.m lo lắng, đúng là một xu tiền cũng có thể đánh đổ cả anh hùng. Cô đang vò đầu bứt tóc suy tính, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa vọng đến từ ngoài bờ rào.