Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 22:



 

Lục Ngọc và mẹ cô vội vàng đứng bật dậy. Chưa kịp đợi họ cất lời, một giọng nói sỗ sàng đã vang lên: “Em Lục Ngọc ơi, anh nhớ em c.h.ế.t mất thôi.” Giữa đêm hôm khuya khoắt, câu nói ấy thật sự khiến người ta rợn tóc gáy.

 

Lục Ngọc vừa giận vừa sợ, hét lớn: “Có kẻ lưu manh!”

 

Lục Đại Niên vẫn chưa chợp mắt, nghe tiếng động liền vội vã cầm một cây gậy lao ra, quát lớn: “Ai đấy?!”

 

Lúc Lục Đại Niên vừa cầm gậy bước ra, Lâm Mạnh đã hớn hở ra mặt: “Chú ơi, làm gì mà nóng vậy, sớm muộn gì chúng ta chẳng là người trong nhà cả thôi mà.” Câu nói ấy khiến Lục Đại Niên tức đến nghẹn lời: “Ai là người một nhà với cái cậu hả?!”

 

Lâm Mạnh vẫn trơ trẽn đáp lời: “Sau này con cưới Lục Ngọc về, chẳng phải là xong chuyện rồi sao.”

 

Lục Đại Niên tức đến tái mét cả mặt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nào còn nghĩ ngợi gì nữa, ông vung gậy lên định quật vào người hắn. Khi cây gậy xé gió vút qua, tiếng vun vút nghe rõ mồn một.

 

Lâm Mạnh làm sao có thể chịu để ông đạt ý, hắn vội vàng tránh né rồi chạy bán sống bán chết. Thế mà vẫn không chịu buông tha: “Chú ơi, mai con sẽ sang dạm hỏi Lục Ngọc đấy nhé!” Vừa thấy tên lưu manh khốn nạn này còn dám tiếp tục, Lục Đại Niên nghiến răng nói: “Nếu mày còn dám bén mảng tới, tao sẽ đánh gãy cái chân chó của mày!”

 

Lâm Mạnh suýt chút nữa thì bị cây gậy gỗ quật trúng, hắn ta lăn lộn, bò toài, rồi trèo tường biến mất.

 

Lục Đại Niên tức đến nghiến răng nghiến lợi, còn mở cổng đuổi theo hắn mấy mét.

 

Cái tên lưu manh Lâm Mạnh này, trong làng chỉ chuyên làm ba cái chuyện trộm gà bắt chó. Chạy nhanh như chớp chính là chiêu giữ mạng của hắn, nên Lục Đại Niên không đuổi kịp đành phải quay về.

 

Về đến nhà, ông liền đi an ủi Lục Ngọc và mẹ cô đang còn hoảng sợ.

 

Ông muốn nói rằng tên lưu manh khốn kiếp đó đã bị ông đuổi đi rồi. Nhưng đối mặt với đôi mắt trong veo của Lục Ngọc dưới ánh đèn dầu leo lét, ông lại không thể thốt nên lời. Lục Đại Niên hung hăng tát mạnh vào mặt mình một cái.

 

“Cha ơi!” Lục Ngọc giật mình thon thót.

 

Lồng n.g.ự.c Lục Đại Niên phập phồng kịch liệt, như có nghìn vạn lời muốn nói nhưng khi mở miệng lại chẳng thốt ra được chữ nào, chỉ nghẹn ngào: “Cha có lỗi với con…”

 

Nếu không phải ông hồ đồ, cam chịu đồng ý chuyện bà nội Lục tráo dâu, thì làm sao đến cả lũ lưu manh cũng dám ra mặt khi dễ Lục Ngọc thế này?

 

Nếu cái loại lưu manh này mà dám rêu rao vớ vẩn bên ngoài, thì danh dự của Lục Ngọc sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng biết chừng nào!

 

Mẹ Lục hiểu ý Lục Đại Niên, bèn nói: “Đêm nay tôi sẽ ngủ cùng con Ngọc.”

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Đại Niên lo sợ Lâm Mạnh lại mò về, bèn nói: “Tối nay tôi sẽ không ngủ, cứ thế thức gác ở đây.”

 

Lục Ngọc vội nói: “Cha ơi, cha cứ đi ngủ đi ạ, mai còn phải ra đồng làm việc vất vả.” Nơi đây vẫn còn giữ chế độ điểm công, nếu cha thức đêm không ngủ, ngày mai chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi mất.

 

Mẹ Lục cũng khuyên: “Phải đó ông, ông về giường nghỉ đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi.”

 

Lục Đại Niên nghe xong, lấy tay lau vội hàng nước mắt, rồi mới lầm lũi về phòng.

 

Lục Ngọc và mẹ Lục sợ tốn điện, lúc ngủ liền tắt đèn. Nằm trong bóng tối, Lục Ngọc có hơi trằn trọc không ngủ được.

 

Lâm Mạnh là cháu của bác gái Lục, vốn là một kẻ khét tiếng với đủ thói hư tật xấu. Kiếp trước, khi Lục Ngọc bị điên, chạy lung tung khắp nơi, Lâm Mạnh đã giở trò đồi bại hãm hại cô. Lục Ngọc phải bỏ chạy mãi lên núi, cuối cùng gieo mình xuống vực quyên sinh.

 

Cái loại con sâu làm rầu nồi canh này, tuyệt đối không thể để hắn được lợi.

 

Lục Ngọc biết hắn ta vẫn thường theo một số tên lưu manh, dùng đinh chông chặn đường trên quốc lộ để cướp giật. Trong ký ức của cô, phải đến thập niên 80, những kẻ như vậy nếu bị tóm được sẽ bị trừng trị thích đáng, tự khắc có người dạy cho một bài học.

 

Nhưng bây giờ cô mới chỉ là một cô gái trẻ người non dạ, làm sao có thể khiến người khác tin lời mình đây?

 

Lục Ngọc trằn trọc suy tính suốt nửa đêm, mãi đến khi trời hửng sáng mới chợt thiếp đi trong mơ màng.

 

Sáng ngày hôm sau, cô nghe thấy tiếng đàn ông và tiếng mẹ Lục vọng vào nhau từ bên ngoài. Cô muốn mở mắt ra nhưng cả người nặng trịch, không tài nào nhấc nổi.

 

Tuy vậy, cô vẫn cảm nhận được có người bước vào nhà, dường như đang chăm chú nhìn cô. Một lúc lâu sau, cái cảm giác bị ánh mắt ai đó dõi theo dần tan biến, cô mới thực sự ngủ sâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chương 23

 

Lục Ngọc Là Vợ Tôi

 

Khi tỉnh dậy, trời đã quá mười giờ trưa. Ở trong thôn không ai ngủ muộn như vậy. Lục Ngọc đã có một giấc ngủ ngon, hai gò má ửng hồng. Cô xỏ dép bước ra ngoài, thấy mẹ Lục vẫn còn ở nhà.

 

Vốn dĩ mẹ Lục phải cùng Lục Đại Niên đi làm, nhưng vì sợ con gái nghĩ quẩn, bà đã đặc biệt đến gặp bác trưởng thôn xin phép nghỉ việc để ở bên Lục Ngọc.

 

Lúc này, mẹ Lục trông như người vừa làm sai điều gì đó, lúng túng chỉ vào năm chiếc bánh bao trộn lương thực trên bàn nói: “Đây là do Tiểu Phó mang tới. Vừa nãy cậu ấy còn giúp chẻ một ít củi. Mẹ không chịu nhận nhưng cậu ấy cứ một mực bỏ lại.”

 

Mẹ Lục vốn tính thật thà, không khéo từ chối người khác, đối mặt với chuyện này cũng chẳng biết xử trí thế nào cho phải.

 

Lục Ngọc bước ra sân, quả nhiên nhìn thấy lu nước trong nhà đã được gánh đầy ăm ắp, đống củi cũng đã được xếp ngay ngắn.

 

Phó Cầm Duy đang trồng mấy luống rau con trong sân. Tuy là sinh viên đại học nhưng anh lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, những công việc nhà nông này anh đều thành thạo.

 

Lục Ngọc nhìn một lúc, dõi theo bóng dáng của Phó Cầm Duy. Bên ngoài có vài ba người nhàn rỗi đứng gần đó, xì xào bàn tán hóng chuyện. Đây vốn là giờ đi làm, bác trưởng thôn đã gọi mọi người đi rồi, nếu không chắc chắn sẽ còn đông người tụ tập xem trò vui hơn nữa.

 

Bác gái Lục từ đằng xa lật đật bước tới, thấy Phó Cầm Duy thì trong mắt ánh lên tia ghen tị.

 

Chuyện tráo dâu trước đây là do bác gái Lục và bà nội Lục âm mưu bày đặt. Sợ bác trai Lục không đồng ý, họ đã nhân lúc ông ấy say rượu, bảo ông ấy sang thôn bên cạnh phát kẹo mừng. Đợi khi bác trai Lục về nhà, phát hiện Lục Kiều vẫn còn ở nhà, hỏi ra mới biết được chuyện hồ đồ mà hai người kia đã làm, ông ấy tức đến tím mặt.

 

Bác trai Lục là người con cháu, dĩ nhiên không thể quay lưng mắng mẹ mình, thế là trút hết lửa giận lên đầu bác gái Lục. Hai người bắt đầu cãi vã, cuối cùng cãi vã một hồi rồi thành ra thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

 

Bác gái Lục bị đánh cho mấy cái tát nảy lửa, vừa khóc vừa kêu ầm ĩ, hàng xóm xung quanh ai cũng nghe thấy. Buổi sáng còn có mấy người vốn bất hòa với bà ta cố tình tới hỏi han, khiến bà ta hậm hực châm chọc lại vài câu.

 

Lần này, bà ta lại tìm tới gây sự với Lục Ngọc. Nhìn thấy Phó Cầm Duy thế mà lại xắn tay áo giúp nhà cô làm vườn, lòng dạ bà ta chua chát như bị ngâm trong hũ giấm.

 

Bác gái Lục nói: “Ối giời, Cầm Duy, cậu là sinh viên đại học cơ mà, trồng trọt làm gì ở đây.”

 

Sau đó, bà ta gọi mẹ Lục ra, nói giọng chua ngoa: “Không có ai h.i.ế.p đáp người khác như mấy người đâu. Có một số người ngoài mặt thì hiền lành nhưng trong bụng lại chứa đầy bụng dạ xấu xa.”

 

Mẹ Lục vốn tính thật thà quen rồi, bị châm biếm cũng không dám đáp lại. Cãi nhau với người ta là bà đã căng thẳng đến mức run rẩy cả người.

 

Lục Ngọc nói: “Bác gái, bác tới đây làm gì?”

 

Bác gái Lục nhìn Phó Cầm Duy, cố ý nói thật to: “Lâm Mạnh để ý tới cô, bảo tối qua đã đến gặp riêng cô rồi. Hôm nay nhờ tôi đến làm mai.”

 

Mẹ Lục tức đến run người: “Cái loại người như Lâm Mạnh mà chị còn dám làm mai cho Lục Ngọc à?”

 

Bác gái Lục lạnh giọng nói: “Người thế nào thì tìm người thế ấy, Lâm Mạnh thì sao chứ? Người ta linh lợi, nhanh nhẹn, lại biết cách thương yêu vợ. Hơn nữa, nếu cô không đồng ý thì quản kỹ con gái mình, đừng để nó đi dụ dỗ người ta!”

 

Trong lời nói của bà ta toàn là những lời hạ nhục Lục Ngọc, bóng gió nói cô không đứng đắn.

 

Mẹ Lục run lên, loại chuyện này mà bà ta cố ý nói trước mặt Phó Cầm Duy, quả đúng là xấu xa tới tận cùng.

 

Lục Ngọc nói: “Hôm qua Lâm Mạnh trèo tường tới, suýt chút nữa thì bị cha tôi đánh chết. Loại lưu manh đầu đường xó chợ này, bác còn nói làm mai cho anh ta. Chẳng trách Lâm Mạnh không sợ hãi gì như thế, hóa ra là có người dì như bác đứng sau chống lưng!”

 

Bác gái Lục phản bác: “Tôi không có chống lưng cho nó. Cô không đồng ý thì thôi, đừng có nói chuyện đay nghiến, châm chọc như vậy. Nếu không phải cô xen vào, Phó Cầm Duy bây giờ đã là con rể của tôi rồi. Món nợ này tôi sẽ từ từ tính với cô!”

 

Lục Ngọc bị sự ích kỷ trơ trẽn của bà ta chọc đến tức cười, cô cũng chẳng kiêng dè gì mà dùng lời lẽ châm chọc đáp trả: “Ồ, bác gái, không phải bác chê Phó Cầm Duy không phải người thành phố, còn có sắp xếp khác sao? Chắc không phải bác ra ngoài không mang não, quên mất chuyện quan trọng như vậy rồi chứ?”

 

Bác gái Lục tức giận trừng mắt nhìn Lục Ngọc: “Con tiện nhân, mày dám ăn nói hồ đồ!” Nói xong liền vươn tay muốn đánh Lục Ngọc, nhưng Phó Cầm Duy đứng bên cạnh đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay bà ta.

 

Phó Cầm Duy nói: “Bác Lục, Lục Ngọc là vợ tôi, xin bác nói chuyện khách sáo một chút!”