Chỉ Có Vậy Cũng Muốn Bán?
Lưu Bàng cười nói: "Được, vừa hay có các cậu ở đây, đỡ đần được cho chúng tôi nhiều rồi." Anh tỏ ra vô cùng tự tin.
Lưu Chương nhìn Lưu Bàng, không hiểu anh bạn mình lấy đâu ra sự tự tin đến thế.
Lương công nhân bên xưởng gang thép nổi tiếng là cao. Mấy năm gần đây, xưởng thường ưu tiên tuyển dụng nội bộ. Nhờ vậy, chỉ cần trong nhà có một người là nhân công của xưởng gang thép, những người thân khác trong gia đình cũng sẽ được sắp xếp vào làm.
Nếu một nhà có mấy nhân công, thu nhập mỗi tháng lên tới hơn trăm tệ, tuyệt đối là nhóm người có thu nhập cao nhất nhì trong huyện.
Bình thường lại còn có các loại phúc lợi riêng trong xưởng, chia phần này phần kia. Tiền nong đều để dành lại, số tiền ấy họ muốn làm gì thì làm.
Công nhân của xưởng gang thép nổi tiếng là những người thích ăn, biết hưởng thụ cuộc sống.
Nghe nói còn có một số nữ đồng chí, mỗi lần ngồi xe tới huyện thành bên cạnh để thưởng thức món ngon, cái kiểu trải nghiệm xa hoa như vậy, cũng chỉ có nhân công của xưởng bọn họ mới có được.
Thứ bình thường sẽ chẳng thể nào làm lay động được họ.
Vốn dĩ ở giao lộ cũng có một số thân thích của công nhân xưởng muốn đến bày sạp.
Mới bày bán được dăm ba ngày đã ế ẩm, xem chừng không còn cách nào khác. Món họ làm không ngon miệng, tổng cộng cũng chẳng bán được mấy phần. Chẳng những không kiếm được tiền mà còn lỗ vốn. Từ đó về sau, cũng không còn ai muốn làm cái nghề này nữa, bởi ai cũng sợ sẽ lâm vào cảnh thua lỗ như họ.
Huống hồ, đầu bếp của xưởng gang thép đều là người có tay nghề, đã từng thi qua chứng chỉ hẳn hoi. Đồ ăn trong xưởng đã ngon đến vậy, thử hỏi ai lại muốn bỏ tiền ra ngoài ăn làm gì?
Lưu Chương vốn không coi trọng chuyện làm ăn của Lưu Bàng, nhưng thấy anh ta hăm hở như vậy, cũng ngại chẳng muốn đổ gáo nước lạnh vào mặt. Thế là đành cười trừ, lo dọn hàng trước. Bày biện hết thảy đồ đạc ra, hai cái bàn. Cái bàn thứ nhất bày hơn hai mươi loại gia vị để trộn gỏi.
Bên cạnh đó là hai chiếc chậu sạch tinh, chất đầy những tảng thịt lớn như núi. Trông chẳng có chút gì là hấp dẫn. Một chiếc chậu khác đang đậy kín nắp, định bụng đợi đến trưa, khi công nhân tan ca ra ngoài thì mới mở ra, để tránh thịt bị nguội, mất ngon.
Từ Ái Đảng không nén được nữa, gọi Lưu Bàng lại hỏi: “Chỉ có thế này thôi sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tuy nói mọi người ai nấy đều thèm thịt, nhưng món thịt này cũng quá đỗi sơ sài. Chỉ luộc thịt không mà cũng đòi bán kiếm tiền, đúng là coi thường công nhân xưởng gang thép và xưởng lò xo của bọn họ quá thể!
Dù công nhân xưởng lò xo không sánh bằng công nhân chính thức của xưởng gang thép, nhưng thu nhập của họ cũng chẳng hề ít ỏi.
Món thịt này quá vụn vặt, trong mắt những người vốn quen ăn thịt ngon như họ, chỉ cần liếc qua một cái là biết chẳng phải loại thịt gì tốt lành. Nào mỡ, nào nạc, nào bì, nào gân, trông tạp nham hết cả.
Lưu Bàng đáp: “Những thứ này đều là thịt lóc từ đầu heo ra đấy!”
Hai vị công nhân có vẻ là "cậu chủ" trong xưởng nghe nói là thịt đầu heo liền có chút buồn nôn. Loại thịt đó mà cũng ăn được sao? Nghe nói mấy cái đầu heo ở sạp thịt trong huyện đều để người nhà tự ăn, chứ có ai mang đi bán bao giờ!
Từ Ái Đảng nói: “Cậu muốn buôn bán thì phải lấy chút đồ tử tế ra, chứ không phải mang mấy thứ này ra mà lừa gạt người khác! Chỉ lấy vài cái lòng heo này mà đòi đối phó à?”
Loại thịt thô kệch, đơn giản này, nếu bỏ ở công trường thì nói không chừng còn có người thích. Nhưng công nhân là những người có địa vị cao nhất, bán những thứ tạp nham này trước mặt họ thì căn bản là không thể nào được.
Phạm Khắc Hiếu
Lưu Bàng liếc xéo anh ta một cái: “Cậu chẳng hiểu gì hết, mấy thứ này ngon lắm đấy!” Một người sành ăn như anh ta đã đích thân kiểm chứng rồi, món này còn ngon hơn cả thịt thăn ấy chứ.
Từ Ái Đảng còn muốn nói thêm nữa, nhưng bị Lưu Chương đứng cạnh ngăn lại. Lưu Chương nói: “Sắp vang chuông rồi.” Đoạn, anh ta cúi nhìn đồng hồ.
Lưu Bàng cũng chú ý tới, buột miệng khen: “Chà, chiếc đồng hồ của cậu đẹp thật đấy!”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Lưu Chương hiện rõ vẻ đắc ý: “Phải đó, đây là đồng hồ Roma chính cống, chỉ ở Thượng Hải mới có thể mua được thôi đấy!”
Chiếc đồng hồ này cũng là anh ta đặc biệt nhờ bạn bè mua hộ từ tận Thượng Hải xa xôi về. Chỉ một chiếc đồng hồ mà đã ngốn đến năm trăm tệ, tương đương với mức lương cả năm của một người công nhân bình thường.
Hơn nữa, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Nghe nói những món đồ này đều phải có số má, đâu phải ai muốn mua cũng được. Khi mua còn phải ghi danh vào sổ sách, rất đúng quy cách.
Lưu Bàng chỉ liếc qua đôi chút rồi thôi, anh ta vốn không có nhu cầu vật chất cao sang. Trên người lúc nào cũng chỉ mặc chiếc áo vải thô, chiếc đồng hồ trên tay cũng là của cha anh ta để lại.
Nếu không phải biết anh ta là "cậu chủ" của trại heo, thật sự người ngoài sẽ nghĩ anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, có phần lôi thôi lếch thếch.