Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 218:



 

Rất nhanh, tiếng chuông từ trong xưởng vang lên. Lưu Bàng lập tức nói: “Được rồi, tôi bảo họ ra phụ giúp.” Đoạn, anh ta bảo Lục Ngọc xuống xe, theo cùng hai người giúp việc khác đi vào.

 

Lưu Chương và Từ Ái Đảng với vẻ mặt tò mò, kéo Lưu Bàng sang một bên, hỏi nhỏ: “Đây là bạn gái của cậu à?”

 

Lưu Bàng nghiêm nghị đáp: “Các cậu đừng có nói lung tung, cô ấy là vợ của Phó Cầm Duy!”

 

Phó Cầm Duy là cái tên không ai trong số họ không biết. Chuyện là năm đó, một vị lãnh đạo cấp cao của ngành đường sắt từng muốn gả con gái mình cho anh, dạm hỏi đôi ba bận nhưng lần nào cũng bị anh thẳng thừng từ chối. Trong mắt những người trẻ tuổi xuất thân khá giả như bọn họ, hành động này thật quá đỗi bản lĩnh. Nghe đâu cô con gái vị lãnh đạo ấy mắt cao hơn trời, hễ mở miệng là xem thường người khác. Phó Cầm Duy coi như đã từ bỏ một cơ hội tốt để bước chân vào nhà quyền quý. Bởi lẽ, nếu không phải có chuyện đó, chỉ dựa vào thành tích thi đại học xuất sắc, sau khi ra trường anh chắc chắn không bị phân về công tác ở cung tiêu xã nhỏ bé, ít nhất cũng phải là một cán bộ ngồi văn phòng ở thị trấn! Trước đây, họ nào đâu biết vì sao Phó Cầm Duy lại dũng cảm đến nhường vậy.

 

Thế nhưng giờ đây, nhìn thấy Lục Ngọc, bọn họ bỗng chốc hiểu ra mọi lẽ. Quả thật, nếu có một người vợ xinh đẹp đến nhường vậy, ai cũng sẽ lựa chọn dứt khoát như Phó Cầm Duy mà thôi. Hai người thanh niên này từng biết, thời đi học, Phó Cầm Duy và Lưu Bàng là đôi bạn rất thân. Bọn họ cũng đã gặp qua, một người lạnh lùng ít nói như Phó Cầm Duy vậy mà lại kết hôn trước, khiến ai nấy đều phải thốt lên mấy lời cảm thán. Không như ba người họ, cứ lững lờ lận đận, vẫn ế chỏng chơ cho đến giờ. Trước đây, khi nhìn thấy Lục Ngọc, họ từng có chút cảm giác bất an, lo sợ Lưu Bàng sẽ 'cuỗm' mất cô gái này. Nhưng khi biết Lục Ngọc không phải người yêu của Lưu Bàng, cái cảm giác đó lại biến mất tăm, xem ra huynh đệ tốt một đời này sẽ cùng dắt tay nhau ế vợ.

 

Từng tốp công nhân lần lượt tan ca ra về, người thì ghé nhà ăn xưởng, người thì về nhà dùng bữa rồi tranh thủ chợp mắt buổi trưa. Lục Ngọc thao tác thoăn thoắt, nhanh gọn làm xong một phần gỏi thịt đầu heo. Tất cả gia vị được cho vào vừa đủ, điểm thêm chút dầu ớt cay nồng, rau thơm xanh mướt và dưa leo bào sợi trắng ngần, trông thật đẹp mắt, đỏ xanh hài hòa. Trông bắt mắt hơn hẳn lúc nãy, cô cẩn thận bày biện sang một bên làm hàng mẫu. Đoạn, cô lại mở nắp thùng thịt kho ra. Cùng lúc đó, Lưu Chương và Từ Ái Đảng lập tức bị mùi thơm nức mũi này làm cho kinh ngạc. Lúc trước, thịt còn nằm trong thùng gỗ lớn, mùi thơm bị nắp đậy kín. Bây giờ nắp vừa mở, mùi hương nồng nàn đột ngột xộc thẳng vào mũi khiến hai người họ đứng ngẩn người, chưa kịp định thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thậm chí, ngay cả những công nhân của xưởng gang thép cũng bị mùi hương quyến rũ ấy cuốn hút. Bước chân vốn đang định rời đi bỗng chốc quay ngoắt, tìm đến trước sạp hàng lạ lẫm. Mùi thịt kho thơm lừng, ngào ngạt nhất, rất nhanh đã lan tỏa khắp không gian, khiến những người định bụng đến nhà ăn dùng bữa bỗng bị mùi hương quyến rũ kỳ lạ này chinh phục hoàn toàn, chẳng thể kìm được sự tò mò mà bước tới xem. Một người đàn ông ngập ngừng tiến tới hỏi: “Đây là đang bán thứ gì vậy?” Lưu Bàng liền cất tiếng rao: “Gỏi thịt đầu heo và thịt kho đồng giá, đều là một tệ rưỡi một cân ạ, anh có muốn mua một chút về nếm thử không?” Việc bán thịt không cần phiếu mua tem chính là điểm đặc biệt, đặc biệt hấp dẫn những người dân thường như họ.

Phạm Khắc Hiếu

 

“Mỗi thứ lấy một cân!” Rất nhanh, một người đàn ông mặc bộ đồ Mao chỉnh tề, tỏ vẻ có uy quyền, đã lên tiếng mở hàng. Quả không hổ là người của xưởng gang thép, món đồ đắt đỏ đến vậy mà mắt cũng không hề chớp lấy một cái, vừa mở miệng đã chịu chi ba tệ, chính thức khai trương cho sạp hàng của họ. Lục Ngọc bán hàng rất hào phóng. Phần gỏi được trộn xong xuôi mới đem cân, cân xong còn sẽ bỏ thêm vài hạt đậu phộng rang giòn và hai ba lát thịt nữa. Tuy đồ không nhiều nhặn gì, nhưng lại khiến khách hàng cảm thấy rất dễ chịu. Những người có thể bỏ ra một tệ rưỡi để mua thịt đương nhiên không hề thiếu thốn miếng ăn này, nhưng nếu có thể nhận thêm một chút, trong lòng vẫn vô cùng thỏa mãn. Lục Ngọc cẩn thận lấy hộp đựng thịt kho cho vị khách nọ, sau khi cân đong xong xuôi, cô còn không quên múc thêm một thìa nước sốt sánh mịn. Dùng thứ nước sốt này trộn cơm hay mì thì quả là ngon tuyệt hảo. Sau khi bán xong đơn hàng đầu tiên này, sạp hàng cũng đã tạo được niềm tin hơn nơi mọi người.

 

Thật sự có người mua ư? Từ Ái Đảng tỏ ra hơi kinh ngạc, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm nức mũi, khỏi cần nói người khác, ngay cả anh ta cũng đã muốn mua một ít rồi. Nếu không phải còn giữ thể diện, giờ này anh ta đã muốn lập tức chén sạch hộp cơm Lưu Bàng vừa đưa cho mình. Lưu Chương giải thích: “Người vừa mua tên Thạch Tử đó, mê ăn lắm. Bất luận ngoài chợ bán món gì lạ, anh ta đều sẽ tìm đến mua cho bằng được.” Nhưng những người khác, sau cả buổi sáng làm việc quần quật, đều đang đói meo. Lúc này ai nấy cũng chắc chắn sẽ chạy thẳng đến nhà ăn, thử hỏi ai lại bỏ tiền ra mua mấy thứ này cơ chứ? Quả nhiên, sau khi bán xong đơn hàng đầu tiên, lại chẳng còn ai ghé mua nữa.

 

Ngoài lác đác vài người tới hỏi han, nhưng nghe giá có vẻ hơi chát, một số người không mang đủ tiền nên đành quay gót về.

 

Rồi không khí xung quanh chìm vào một khoảng lặng kéo dài.