Nếu là việc kinh doanh lâu dài, có lẽ họ còn có thể đúc thêm vài cái bếp. Nhưng đây chỉ là buôn bán tạm thời, đành phải liệu cơm gắp mắm mà dùng tạm bợ vậy.
Hơn nữa, việc sơ chế thịt đầu heo các loại, nhiều hơn nữa cũng không xử lý hết được. Lục Ngọc vốn là người kiểm tra rất nghiêm ngặt, mọi thứ đều phải dựa theo tiêu chuẩn nhà mình ăn mà làm. Những món như lòng heo này phải rửa đi rửa lại rất nhiều lần, khâu xử lý vô cùng phiền phức.
Thế nên, mọi người cũng chỉ đành chấp nhận.
Lưu Bàng chợt lóe lên một ý hay, nói: “Sau này mỗi người nhiều nhất cũng chỉ được mua năm cân thôi!” Chỉ có cách này mới điều tiết được việc mua bán.
Nếu không, hàng sẽ bị người đến trước vơ vét sạch, người đến sau có muốn mua cũng đành chịu.
Bán sạch bách số hàng, Lưu Bàng và Lục Ngọc tức tốc quay về. Đúng là đến cũng vội, đi cũng vàng.
Trên đường trở về, không chỉ Lục Ngọc hay Lưu Bàng, mà cả hai người phụ việc cũng đều vui vẻ ra mặt. Có lẽ, họ chưa từng trải qua một buổi buôn bán nào thuận lợi đến thế trong đời.
Về đến nơi, Lưu Bàng bắt tay chia phần tiền lời với Lục Ngọc. Sau khi chia xong, cả hai đều không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ, bởi số lãi ròng hôm nay mỗi người nhận được đã lên đến hơn năm trăm tệ.
Đây là tiền lãi thực, còn nhiều hơn số tiền chia được của ngày hôm qua.
Lưu Bàng phấn khích xoay mấy vòng tại chỗ, thốt lên với Lục Ngọc: “Tôi thật sự nể phục tài năng của cô quá!” Anh không khỏi tiếc nuối khi nghĩ rằng mối làm ăn này rồi sẽ chẳng kéo dài được bao lâu nữa.
Đây là công việc kiếm tiền đầu tiên do chính tay anh ấy tìm tòi và gầy dựng.
Số tiền kiếm được, tuy chưa thể sánh bằng những trại lớn của gia đình, nhưng nếu nhìn trong đám con nhà quyền thế, anh ta cũng được xem là một thanh niên tài giỏi, có đầu óc.
Hơn nữa, mối làm ăn này hoàn toàn do anh ta tự mình nghĩ ra. Anh ta còn là người có tầm nhìn xa, công việc này còn chưa kết thúc đã bắt đầu tính toán đến phi vụ kế tiếp. Anh ta chỉ ước có thể trói chặt Lục Ngọc lại.
Một là kiếm được thật nhiều tiền, hai là, và cũng là điều quan trọng nhất, được hợp tác với Lục Ngọc, món ngon vật lạ tùy ý thưởng thức, khiến anh ta sướng đến rơn người.
Lục Ngọc cũng cảm thấy rất vui vẻ khi hợp tác với Lưu Bàng, bởi nhờ đó cô đã kiếm được bộn tiền.
Cả hai đều có cảm giác mình đang được lợi, quả đúng là một mối làm ăn đôi bên cùng có lợi.
Phạm Khắc Hiếu
Đến lúc này, Lục Ngọc đã có trong tay tổng cộng tám trăm tệ.
Lục Ngọc mang số tiền ấy gửi vào ngân hàng. Khi cầm cuốn sổ tiết kiệm áp vào lồng ngực, cô cảm thấy một sự vững chãi và an tâm chưa từng có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiện giờ cô đã có tám trăm tệ trong tay.
Trước đây, cô vốn chẳng hề nghĩ mình có thể tích góp tiền bạc nhanh chóng đến vậy. Để dành được một nghìn tệ trước kia phải mất chừng nửa năm, vậy mà giờ đây chỉ mấy ngày đã có trong tay tám trăm tệ.
Lục Ngọc bèn ngỏ ý với Lưu Bàng muốn tậu một chiếc tủ lạnh, hỏi anh xem có quen biết ai hay có đường dây nào không.
Tủ lạnh là mặt hàng công nghiệp quý hiếm. Cung tiêu xã vốn chẳng có hàng để bán, còn các cửa hàng thì chỉ có mấy chiếc tủ lạnh mini, kích cỡ bé tẹo mà công năng lại kém cỏi vô cùng.
Lục Ngọc muốn tìm mua một chiếc tủ lạnh lớn hơn một chút.
Lưu Bàng đáp: “Nhưng tủ lạnh đắt lắm đó, ít nhất cũng phải cỡ một nghìn tệ! Có lẽ trong trại của chúng tôi vẫn còn suất mua loại hàng này, nếu cô không ngại giá cao thì để tôi hỏi giúp thử xem sao.”
Lục Ngọc vội vàng khẳng định không chê đắt chút nào.
Lưu Bàng liền sảng khoái gật đầu: “Vậy được, khi về trại, tôi sẽ nói chuyện với chị hậu cần, xem thử có thể nhường suất mua ấy cho cô không. Vừa hay năm nay trại chúng tôi cũng không có nhu cầu mua tủ lạnh.”
Lục Ngọc rối rít cảm tạ.
Lưu Bàng xua tay nói: “Đừng khách sáo.” Đoạn, anh lại thần thần bí bí chạy đến bên cạnh Lục Ngọc hỏi: “Ở huyện thành có một căn nhà khá được, cô có muốn mua không?”
Lưu Bàng một lòng muốn giữ Lục Ngọc ở lại huyện thành. Tài nấu nướng của cô ấy thật sự quá xuất sắc, để cô ở nông thôn thì quả là lãng phí. Ở huyện thành đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với thôn quê rồi.
Lưu Bàng và con trai các vị xưởng trưởng khác đều thuộc cùng một tầng lớp, nên anh ta có những mối quan hệ và cơ hội riêng biệt.
Mắt Lục Ngọc sáng bừng: “Nhà nào vậy?”
“Nói ra thì, chủ căn nhà có chút duyên nợ với cô đấy, là nhà của phóng viên Lý.”
Gia đình họ sắp chuyển đi nơi khác, căn nhà sẽ bỏ không, đúng lúc muốn nhờ người bán lại. Giá cả cũng coi như là nửa bán nửa cho vậy.
Lục Ngọc sững sờ: “Họ sắp về rồi sao?”
Theo lời kể ban đầu, hình như họ phải ở huyện thành mấy năm trời, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được. Khi một chuyện đổi thay, tất yếu sẽ kéo theo trăm ngàn chuyện khác cùng thay đổi theo.
Nhưng Lục Ngọc không muốn có dính dáng tới họ, bèn đáp: “Thôi thì đành vậy.” Đối với cô mà nói, mua nhà cốt yếu là để lòng được yên ổn. Việc mua của ai cũng đều như nhau cả.