Lưu Bàng nghe vậy cũng đành thôi, song trong lòng vẫn chưa từ bỏ ý định. Anh hỏi: “Vậy chị có muốn mua nhà ở huyện không? Nếu chị muốn, tôi sẽ hỏi thăm giúp chị. Ở huyện là tiện nhất, tôi cũng tiện bề qua ăn chực cơm.” Lưu Bàng nói nửa đùa nửa thật.
Lục Ngọc cười đáp: “Khi nào anh muốn ăn, tôi sẽ nấu cho anh.” Cô cũng biết ơn Lưu Bàng, nếu không có anh dẫn dắt cô vào con đường làm ăn này, sao có thể kiếm được nhiều tiền nhanh đến vậy.
Lưu Bàng lại nói: “Bây giờ giá nhà trong huyện còn rẻ lắm! Tiền gửi ngân hàng thì tiền lãi chẳng đáng là bao.” Anh không tiếc lời khuyên nhủ.
Ở nông thôn nào tiện bằng ở huyện thành? Lục Ngọc đã lập gia đình, anh ấy muốn đi ăn nhờ cơm đoán chừng cũng sẽ bị những người trong thôn đó lời ra tiếng vào, dị nghị.
Lời này cũng vừa đúng tâm ý của Lục Ngọc. Sau này, khi chính sách cải cách đất đai được áp dụng, nhà cửa sẽ được quy hoạch xây dựng thống nhất. Việc đền bù giải tỏa sau này chắc chắn sẽ là cơ hội đổi đời, là “thùng vàng” đầu tiên trong cuộc đời của biết bao người.
Lục Ngọc đã bị thuyết phục, song vẫn còn chút ái ngại: “Nhưng hình như tôi không đủ điều kiện mua nhà trong huyện?”
Người có hộ khẩu nông thôn như cô thì làm sao mà mua được nhà ở huyện thành?
Lưu Bàng vỗ n.g.ự.c quả quyết: “Chuyện này cứ để tôi lo! Mèo có đường mèo, chó có đường chó, dù sao thì việc gì cũng có cách giải quyết của nó cả.”
Lục Ngọc nghe xong, nói: “Tôi muốn một căn nhà cấp bốn, khoảng tám mươi mét vuông là được rồi.” Càng nghĩ cô càng thấy tâm đắc, sau này mình cũng có thể an cư lạc nghiệp ở huyện thành.
Nhà cấp bốn ở huyện thành thường không có sân vườn riêng. Nhưng việc có thể sở hữu một căn nhà của riêng mình, đối với rất nhiều người sống ở huyện mà nói, đều là điều vô cùng xa xỉ.
Phạm Khắc Hiếu
Dù sao thì rất nhiều gia đình vẫn phải sống chung với cha mẹ, cả nhà chen chúc chật chội, suy cho cùng vẫn không tiện chút nào.
Lưu Bàng nghe cô đồng ý, lập tức cười nói: “Cái này đơn giản thôi mà! Chỗ thằng Lưu Chương còn mấy căn nhà hơn tám mươi mét vuông đấy. Sau này tôi xem thử cậu ta có ý muốn bán không.”
Sau đó anh lại cười nói: “Tới lúc đó chúng ta có thể làm hàng xóm rồi!” Vừa nghĩ tới sau này có thể đàng hoàng tới ăn chực cơm là anh lại vui sướng khôn xiết.
Lục Ngọc nói: “Vậy thì nhờ cậy anh vậy.”
Lưu Bàng rất sốt sắng với chuyện này, lập tức đi tìm Lưu Chương.
Lưu Chương nghe xong cũng vội vàng nhường lại một căn nhà mình đang có. Đối với anh ta mà nói, anh ta có tận mấy căn nhà, coi như không đáng kể, lúc đầu cũng đều là tùy tiện mua mà thôi.
Nếu thật sự giống như lời Lưu Bàng nói, Lục Ngọc có thể chuyển tới huyện, anh ta cũng được nhờ chút đồ ăn ngon. Lưu Bàng đã nhắc mấy lần là Lục Ngọc làm há cảo ngon tuyệt, anh ấy đã ăn mấy bận rồi, nhưng Lưu Chương thì chưa được nếm thử lần nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lưu Bàng coi khinh cái suy nghĩ ấy của Lưu Chương: “Chỉ vì ăn chút đồ ngon mà cậu đến mức ấy ư?”
Lưu Chương nghe vậy, lập tức chẳng nể nang gì, bỡn cợt lại: “Không phải cậu cũng vì một miếng ăn ngon, mới thuyết phục người ta chuyển ra huyện thành đó sao? Cả hai chúng ta đều là chó chê mèo lắm lông đấy thôi!”
Lưu Bàng nói: “Cũng phải, cũng không biết có chuyện điều chuyển công tác không nhỉ?”
“Trước đây cha tôi có nói, ông xưởng trưởng phân bón còn muốn điều Lục Ngọc về xưởng mình, nhưng hình như cô ấy từ chối rồi.”
Nghe vậy, Lưu Bàng cũng không nhắc tới chuyện đó nữa.
Lưu Chương nhiều lần căn dặn Lưu Bàng: “Ngày mai ra sạp, cậu nhất định phải nấu thật nhiều vào đấy nhé!”
“Nấu nhiều làm gì?” Lưu Bàng có chút ái ngại, anh ấy làm ra bao nhiêu là bán hết bấy nhiêu mà.
Lưu Chương nói: “Dù sao thì cậu cứ làm nhiều chút là được.”
Lưu Bàng mua mười cân mang về biếu cha mình, cha anh san sẻ một ít, đưa sang nhà bà nội.
Gia đình bà nội anh rất khá giả, bà nội sống cùng chú út.
Chú út và thím út sống theo lối sống "Tây hóa".
Vừa nhìn thấy số thịt này được mang tới, họ đã chê là không được lành mạnh, lại bảo không phải thịt ngon. Trên mặt chẳng hề che giấu sự ghét bỏ đối với món thịt đầu heo, còn châm chọc vài câu: "Đồ này mà cũng có người ăn sao?"
Thế nhưng, đợi đến khi nếm được một miếng, họ lại ăn còn khỏe hơn bất cứ ai. Cha anh kể lại cho anh nghe, Lưu Bàng nghe xong cũng thấy hả hê trong lòng.
Chú út và thím út còn gặng hỏi: "Khi nào lại mua cho họ một ít nữa?"
Lưu Bàng không tài nào hiểu nổi, những người này muốn bắt chước văn hóa nước ngoài gì đó, ngày ngày uống cà phê ăn bánh mì.
Thế thì cũng thôi đi, mấu chốt là họ ăn thì ăn, nhưng lúc nào cũng chê bai người khác là quê mùa.
Anh chẳng phục chút nào!