Chắc chắn các đồng chí lãnh đạo sẽ nhớ kỹ thôn của họ.
Bây giờ vẫn còn rau mùa thu. Đợi qua mấy hôm nữa, khi rau mùa chính đã dần cạn, lấy những thứ này ra, họ sẽ có quyền tự do định giá, muốn bán bao nhiêu cũng được.
Nhìn thấy rau củ trái vụ, các cán bộ thôn đều có chút phấn khởi.
Trước đây họ đều là nhìn trời ăn cơm, hoàn toàn phụ thuộc vào thiên nhiên.
Nào ngờ rau củ còn có thể trồng trái mùa!
Trước đây, nghe các cụ nói trồng rau cũng có thể thành học giả, dân làng nghe mà trong lòng còn bán tín bán nghi, cảm thấy mình quanh năm cấy cày cũng chẳng khác nào nửa chuyên gia.
Nhưng nhìn thấy các giáo sư thực sự ra tay công phu, họ mới tâm phục khẩu phục hoàn toàn.
Phạm Khắc Hiếu
Bí thư thôn nói: “Nếu mang những luống rau này ra, chắc chắn sẽ khiến người ta phải trầm trồ kinh ngạc.” Thức ăn tươi sống vào mùa đông thực sự hiếm hoi, bình thường chủ yếu chỉ có cải bắp, củ cải được tích trữ từ cuối thu.
Mớ rau xanh mướt mơn mởn thế này, vào mùa đông mà có, đừng nói là ăn, chỉ cần ngắm nhìn thôi cũng đủ thấy vui lây rồi.
Trưởng thôn cười tít mắt, nói với mọi người: “Những thứ này tất thảy đều nhờ vào công lao của Lục Ngọc cả.”
Trưởng thôn khen cô giống như khen con gái ruột của mình.
Ý tưởng của người trẻ tuổi quả nhiên linh hoạt hơn hẳn, nếu là ông ta, tuyệt đối không thể nghĩ tới những phương cách này.
Các cán bộ thôn đều nhao nhao khen ngợi Lục Ngọc không ngớt lời, nói rằng dù tuổi đời còn non trẻ nhưng kiến thức của cô quả thực hơn hẳn cánh đàn ông bọn họ. Nghe trưởng thôn nói như vậy, Lục Ngọc vội nói: “Không dám không dám!” Cô lại còn khiêm tốn khách sáo, không như mấy thanh niên khác, được khen vài câu là đã vểnh mặt lên trời.
Thấy cô điềm đạm, khiêm nhường như vậy, lại càng khiến mọi người yêu mến, nể trọng.
Bí thư thôn nói với trưởng thôn: “Những thứ này có thể nói với người trong thôn không ạ?” Họ không biết liệu những chuyện này có cần giữ bí mật hay không, đôi lúc khó tránh khỏi chuyện lỡ mồm lỡ miệng.
Trưởng thôn cười ha hả, ra chiều sảng khoái, nói: “Cứ nói đi, có sao đâu! Dù sao thì qua một khoảng thời gian nữa, cũng phải mang ra chợ bán, tới lúc đó thì làm sao mà giấu được nữa.”
Các cán bộ thôn gật gù lia lịa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hận không thể xông ra ngay bây giờ, khoe ra thành quả to lớn trong thôn của họ cho mọi người thấy.
Trưởng thôn cũng vậy, lập tức muốn tới chỗ lão già đối thủ Trưởng thôn Bạch mà khoe khoang một phen. Bọn họ có máy kéo thì đã làm sao? Mùa đông về, vẫn chẳng có rau xanh tươi mà ăn kia mà!
Các cán bộ thôn tham quan xong, lòng ai nấy cũng bừng bừng một ngọn lửa nhiệt huyết.
Sau khi họ giải tán, trưởng thôn giữ Lục Ngọc ở lại thêm một lúc, nói chuyện thêm về cách tiêu thụ rau củ sắp tới.
Phó Cầm Duy bên cung tiêu xã đã ngỏ ý, mong muốn vợ chồng cô có thể nói với bên cung tiêu xã một tiếng, khi ấy thôn mình có thể mang hàng tới đó tiêu thụ.
Lục Ngọc nói: “Được ạ, đợi Cầm Duy về, cháu sẽ nói lại với anh ấy.”
Trưởng thôn càng cảm thấy cử Lục Ngọc làm cán bộ thôn quả là một quyết định sáng suốt! Gặp phải chuyện, cô thật sự có thể giải quyết mọi việc một cách gọn gàng, đâu ra đó.
Các cán bộ thôn khác lần lượt rời đi.
Lý Đại Nguyên đứng nấp ở một bên, dõi mắt nhìn theo Lục Ngọc. Chẳng biết lá đơn tố cáo anh ta gửi đi mấy hôm trước liệu có tác dụng gì không nữa. Anh ta chính là anh trai của chị Lý.
Chị Lý có hiềm khích với Lục Ngọc, chuyện này người trong thôn ai cũng rõ.
Mấy hôm trước, sau khi bị cô Tiêu Thái Liên rầy la mấy câu, chị ta mới chịu ngồi yên đôi chút, nhưng nay lại bắt đầu làm loạn khắp nhà. Chồng chị ta chẳng chiều chuộng gì, hai vợ chồng cứ thế mà nảy sinh mâu thuẫn, ngày nào cũng cãi vã không ngớt. Cũng chính vì chuyện của chị ta mà cả gia đình trong thôn cũng chẳng thể ngẩng mặt lên nhìn ai.
Hiện giờ Lục Ngọc đang là ngôi sao sáng chói, không chỉ được trưởng thôn trọng vọng mà các cán bộ khác trong thôn cũng đều dành những lời khen ngợi không ngớt. Ai mà chống đối cô ấy, liệu có thể có được kết cục tốt đẹp ư?
Nếu nói ra, ban đầu chị Lý bất hòa với Lục Ngọc chỉ vì chút đố kỵ nhất thời, nhưng càng về sau, thấy mọi người đều ra sức giúp đỡ Lục Ngọc, cơn giận trong lòng chị ta càng bùng lên dữ dội, chị ta bắt đầu ghi hận Lục Ngọc sâu sắc.
Lần trước chị ta về nhà mẹ đẻ còn kể lể với Lý Đại Nguyên. Lý Đại Nguyên là anh trai của chị ta, vừa nghe nói em gái mình phải chịu ấm ức, làm sao anh ta có thể ngồi yên cho được? Thế là anh ta quyết định tìm Lục Ngọc để tính sổ.
Thấy Lục Ngọc ngày nào cũng rời thôn từ rất sớm, Lý Đại Nguyên đã theo dõi cô mấy ngày liền. Cuối cùng, anh ta phát hiện Lục Ngọc vậy mà lại đi bán thịt đầu heo ở xưởng gang thép, hàng hóa không đủ bán, mỗi phần đều bán với giá rất cao.
Sau đó, anh ta liền đi tìm em gái, kể cho chị ta nghe mọi chuyện.
Chị Lý nghe xong liền nói: “Chẳng trách họ có thể mua được nhà lớn như vậy, hóa ra là lén lút kinh doanh ở bên ngoài!”