Rau Củ Trái Vụ Đã Có Thành Quả
Lục Ngọc đáp: “Đâu có vất vả gì đâu, có người muốn kiếm bộn tiền mà còn chẳng có cơ hội kìa.” Chỉ đáng tiếc, mối làm ăn này là ngắn hạn, cùng lắm cũng chỉ kéo dài được vài hôm nữa thôi.
Chuyện kiếm ra tiền thì có khi nào là mệt mỏi.
Lục Ngọc lại làm liền mười ngày ròng, đến sau đó, ngay cả bà con khu phố quanh vùng cũng kéo đến mua. Lượng thịt bán ra cứ thế tăng vùn vụt mỗi ngày.
Lưu Bàng phải dùng không ít quan hệ, gom hết sạch lòng heo của cả huyện, vậy mà vẫn không đủ bán. Nghe đâu sau đó, đến cả bên xưởng phân bón cũng có lời ra tiếng vào, hỏi tại sao không mang hàng đến chỗ họ bán?
Ai nấy đều muốn nếm thử món thịt đầu heo bán chạy như tôm tươi ở xưởng gang thép và xưởng lò xo, rốt cuộc thì nó có mùi vị đặc biệt gì mà khiến người ta ăn liền hơn chục ngày vẫn chưa thấy ngán. Dân tình đồn thổi khắp nơi, ai cũng tấm tắc khen ngon, nhưng có đồn mấy cũng vô ích, hàng hóa đã bán sạch từ lâu rồi.
Kết thúc mười ngày buôn bán đó, Lục Ngọc tổng cộng đút túi được năm nghìn tệ tròn. Trả Lưu Bàng một trăm công cán, trong tay cô còn lại bốn nghìn chín trăm tệ.
Lục Ngọc gửi bốn nghìn tệ này vào ngân hàng, còn chín trăm tệ kia, cô lại móc ra hai trăm.
Về đến thôn, cô biếu mẹ chồng một trăm tệ, rồi lại biếu cha mẹ đẻ một trăm tệ.
Cả hai cụ đều hơi ngạc nhiên, cứ một mực từ chối, nhưng Lục Ngọc vẫn kiên quyết trao tặng.
Đẩy qua đẩy lại một hồi, hai cụ cũng đành nhận lấy.
Phạm Khắc Hiếu
Tuy bây giờ bà Tiêu Thái Liên cũng đã có đồng ra đồng vào, nhưng trước đây nghèo đến độ ám ảnh, nên nhìn thấy tiền vẫn không giấu nổi vẻ thích thú.
Thấy Lục Ngọc về, lại biếu bà một trăm tệ, làm sao bà có thể giữ kín cho được? Bà liền ra ngoài khoe mẽ khắp xóm, kể lể Lục Ngọc đi làm ăn, kiếm được tiền lại còn đem về biếu bà: “Trời ơi, trên đời này kiếm đâu ra được đứa con dâu thảo hiền như vậy chứ!”
Người hàng xóm cạnh bên bĩu môi ghen tị: “Chị cứ ngày nào cũng khen Lục Ngọc, không sợ mấy cô con dâu khác sinh lòng đố kỵ à?”
Bà Tiêu Thái Liên bĩu môi: “Chúng nó mà ghen tị cái gì? Chúng nó đối xử với Lục Ngọc còn tốt hơn cả tôi đối với con bé nữa kìa.”
Nghe vậy, nhất thời mọi người đều có chút ngưỡng mộ, thầm bảo Lục Ngọc đúng là rơi vào tổ ấm phúc phận rồi.
Trong thôn cũng có không ít người phụ nữ khéo léo, đảm đang, vậy mà sau khi kết hôn vẫn phải chịu cảnh mẹ chồng hà khắc, không được như bà Tiêu Thái Liên, đối xử với Lục Ngọc chẳng khác nào con gái ruột của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi Lục Ngọc về đến nhà, bên chỗ Lưu Bàng cũng nhận được tin tức mới: “Năm nay vừa hay có một suất mua tủ lạnh ưu đãi! Có loại hai trăm lít, ba trăm lít và bốn trăm lít, giá lần lượt là năm trăm, một nghìn và một nghìn năm trăm tệ.”
Xưởng của họ được ưu đãi giá đặc biệt cho các mặt hàng điện máy, nếu mua ngoài thị trường thì không đời nào có được cái giá này.
Dù sao thì vào thời này, những ai mua nổi tủ lạnh đều là những người có của ăn của để, thuộc giới khá giả trong vùng.
Lục Ngọc đắn đo suy tính, cảm thấy loại hai trăm lít vẫn còn nhỏ, bèn đặt mua chiếc tủ lạnh ba trăm lít với giá một nghìn tệ, đến ngân hàng rút tiền mặt rồi đưa cho Lưu Bàng.
Lưu Bàng nói: “Bên xưởng sẽ đặc biệt chuyển thẳng về tận nhà chị, chị cứ để lại địa chỉ trong thôn. Nhưng chị chuẩn bị sẵn tâm lý nhé, việc chuyển hàng ít nhất cũng mất cả tháng trời đấy!”
Đường sá nông thôn đi lại khó khăn, huống hồ việc vận chuyển hàng hóa đều phải dùng xe ô tô, lại còn phải dựa theo thứ tự các đơn mà gửi đi lần lượt. Chẳng biết bên xưởng tủ lạnh đã tồn bao nhiêu đơn hàng rồi nữa.
Sau khi Lục Ngọc trở về, cô nghỉ ngơi mấy ngày, tuy kiếm được một khoản kha khá nhưng quả thật cô đã thấm mệt.
Vừa về được ít lâu, trưởng thôn đã tìm đến Lục Ngọc mà dặn: “Cô Lục Ngọc, mau tới lều rau xem một chút đi!”
Lục Ngọc vội vã đi theo, đến nơi mới hay, một vài cán bộ thôn khác cũng đã có mặt ở đó rồi.
Các cán bộ thôn ai cũng biết đến lều rau này. Nơi đây có mấy lão giáo sư cứ kín đáo nghiên cứu đủ thứ.
Họ cũng chưa từng vào xem bao giờ, nay bước vào mới phát hiện bên trong đang trồng nào là cà tím, đậu đũa, ớt, cùng với vô số loại rau khác nữa. Cứ như một khu vườn trù phú, với hơn ba mươi chủng loại khác nhau.
Quả không hổ danh là các lão giáo sư, thật sự có tài năng ghê gớm, ngay cả rau củ trái mùa cũng có thể trồng ra được.
Trong số đó, rất nhiều loại đều là rau củ trái mùa. Những người này nhìn thấy, ai nấy đều mắt sáng bừng lên.
Đông đã về, tiết trời bắt đầu se lạnh, ai nấy cũng đã khoác thêm áo ấm dày dặn.
Người dân trong thôn đã quá quen mặt với đủ loại rau củ trồng theo mùa, nhưng rau trái vụ thì quả là lần đầu tiên họ được thấy tận mắt. Ai cũng không dám đụng vào, sợ làm hư hại những cây rau quý hiếm ấy. Trưởng thôn Vương không giấu được vẻ mãn nguyện, thôn mình có số rau củ trái vụ này, chắc chắn các thôn lân cận sẽ phải mắt tròn mắt dẹt ghen tị.
Trưởng thôn nói: “Đợi rau củ chín rộ, chúng ta sẽ mang biếu các đồng chí lãnh đạo huyện một phần, để các đồng chí cũng được nếm thử hương vị tươi non này! Mới đó mà đã thu được thành quả ngoài mong đợi rồi!”