Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 23



 

Lục Ngọc Là Vợ Tôi

 

Khi tỉnh dậy, trời đã quá mười giờ trưa. Ở trong thôn không ai ngủ muộn như vậy. Lục Ngọc đã có một giấc ngủ ngon, hai gò má ửng hồng. Cô xỏ dép bước ra ngoài, thấy mẹ Lục vẫn còn ở nhà.

 

Vốn dĩ mẹ Lục phải cùng Lục Đại Niên đi làm, nhưng vì sợ con gái nghĩ quẩn, bà đã đặc biệt đến gặp bác trưởng thôn xin phép nghỉ việc để ở bên Lục Ngọc.

 

Lúc này, mẹ Lục trông như người vừa làm sai điều gì đó, lúng túng chỉ vào năm chiếc bánh bao trộn lương thực trên bàn nói: “Đây là do Tiểu Phó mang tới. Vừa nãy cậu ấy còn giúp chẻ một ít củi. Mẹ không chịu nhận nhưng cậu ấy cứ một mực bỏ lại.”

 

Mẹ Lục vốn tính thật thà, không khéo từ chối người khác, đối mặt với chuyện này cũng chẳng biết xử trí thế nào cho phải.

 

Lục Ngọc bước ra sân, quả nhiên nhìn thấy lu nước trong nhà đã được gánh đầy ăm ắp, đống củi cũng đã được xếp ngay ngắn.

 

Phó Cầm Duy đang trồng mấy luống rau con trong sân. Tuy là sinh viên đại học nhưng anh lớn lên ở nông thôn từ nhỏ, những công việc nhà nông này anh đều thành thạo.

 

Lục Ngọc nhìn một lúc, dõi theo bóng dáng của Phó Cầm Duy. Bên ngoài có vài ba người nhàn rỗi đứng gần đó, xì xào bàn tán hóng chuyện. Đây vốn là giờ đi làm, bác trưởng thôn đã gọi mọi người đi rồi, nếu không chắc chắn sẽ còn đông người tụ tập xem trò vui hơn nữa.

 

Bác gái Lục từ đằng xa lật đật bước tới, thấy Phó Cầm Duy thì trong mắt ánh lên tia ghen tị.

 

Chuyện tráo dâu trước đây là do bác gái Lục và bà nội Lục âm mưu bày đặt. Sợ bác trai Lục không đồng ý, họ đã nhân lúc ông ấy say rượu, bảo ông ấy sang thôn bên cạnh phát kẹo mừng. Đợi khi bác trai Lục về nhà, phát hiện Lục Kiều vẫn còn ở nhà, hỏi ra mới biết được chuyện hồ đồ mà hai người kia đã làm, ông ấy tức đến tím mặt.

 

Bác trai Lục là người con cháu, dĩ nhiên không thể quay lưng mắng mẹ mình, thế là trút hết lửa giận lên đầu bác gái Lục. Hai người bắt đầu cãi vã, cuối cùng cãi vã một hồi rồi thành ra thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

 

Bác gái Lục bị đánh cho mấy cái tát nảy lửa, vừa khóc vừa kêu ầm ĩ, hàng xóm xung quanh ai cũng nghe thấy. Buổi sáng còn có mấy người vốn bất hòa với bà ta cố tình tới hỏi han, khiến bà ta hậm hực châm chọc lại vài câu.

 

Lần này, bà ta lại tìm tới gây sự với Lục Ngọc. Nhìn thấy Phó Cầm Duy thế mà lại xắn tay áo giúp nhà cô làm vườn, lòng dạ bà ta chua chát như bị ngâm trong hũ giấm.

 

Bác gái Lục nói: “Ối giời, Cầm Duy, cậu là sinh viên đại học cơ mà, trồng trọt làm gì ở đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sau đó, bà ta gọi mẹ Lục ra, nói giọng chua ngoa: “Không có ai h.i.ế.p đáp người khác như mấy người đâu. Có một số người ngoài mặt thì hiền lành nhưng trong bụng lại chứa đầy bụng dạ xấu xa.”

 

Mẹ Lục vốn tính thật thà quen rồi, bị châm biếm cũng không dám đáp lại. Cãi nhau với người ta là bà đã căng thẳng đến mức run rẩy cả người.

 

Lục Ngọc nói: “Bác gái, bác tới đây làm gì?”

 

Bác gái Lục nhìn Phó Cầm Duy, cố ý nói thật to: “Lâm Mạnh để ý tới cô, bảo tối qua đã đến gặp riêng cô rồi. Hôm nay nhờ tôi đến làm mai.”

 

Mẹ Lục tức đến run người: “Cái loại người như Lâm Mạnh mà chị còn dám làm mai cho Lục Ngọc à?”

 

Bác gái Lục lạnh giọng nói: “Người thế nào thì tìm người thế ấy, Lâm Mạnh thì sao chứ? Người ta linh lợi, nhanh nhẹn, lại biết cách thương yêu vợ. Hơn nữa, nếu cô không đồng ý thì quản kỹ con gái mình, đừng để nó đi dụ dỗ người ta!”

 

Trong lời nói của bà ta toàn là những lời hạ nhục Lục Ngọc, bóng gió nói cô không đứng đắn.

 

Mẹ Lục run lên, loại chuyện này mà bà ta cố ý nói trước mặt Phó Cầm Duy, quả đúng là xấu xa tới tận cùng.

 

Lục Ngọc nói: “Hôm qua Lâm Mạnh trèo tường tới, suýt chút nữa thì bị cha tôi đánh chết. Loại lưu manh đầu đường xó chợ này, bác còn nói làm mai cho anh ta. Chẳng trách Lâm Mạnh không sợ hãi gì như thế, hóa ra là có người dì như bác đứng sau chống lưng!”

 

Bác gái Lục phản bác: “Tôi không có chống lưng cho nó. Cô không đồng ý thì thôi, đừng có nói chuyện đay nghiến, châm chọc như vậy. Nếu không phải cô xen vào, Phó Cầm Duy bây giờ đã là con rể của tôi rồi. Món nợ này tôi sẽ từ từ tính với cô!”

 

Lục Ngọc bị sự ích kỷ trơ trẽn của bà ta chọc đến tức cười, cô cũng chẳng kiêng dè gì mà dùng lời lẽ châm chọc đáp trả: “Ồ, bác gái, không phải bác chê Phó Cầm Duy không phải người thành phố, còn có sắp xếp khác sao? Chắc không phải bác ra ngoài không mang não, quên mất chuyện quan trọng như vậy rồi chứ?”

 

Bác gái Lục tức giận trừng mắt nhìn Lục Ngọc: “Con tiện nhân, mày dám ăn nói hồ đồ!” Nói xong liền vươn tay muốn đánh Lục Ngọc, nhưng Phó Cầm Duy đứng bên cạnh đã nhanh chóng bắt lấy cánh tay bà ta.

 

Phó Cầm Duy nói: “Bác Lục, Lục Ngọc là vợ tôi, xin bác nói chuyện khách sáo một chút!”

 

Phạm Khắc Hiếu