Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 231



 

Gậy Ông Đập Lưng Ông

 

Chị Lý thấy tình hình như vậy liền hưng phấn ra mặt, lập tức thừa cơ châm chọc, nói lớn: “Thân là cán bộ, ấy thế mà còn lén lút làm ăn riêng!”

 

Trưởng thôn không muốn vạch áo cho người ta xem lưng, vừa thấy chị Lý ở đó nói nhảm, làm mất mặt thôn, ông ta liền nổi trận lôi đình:

 

“Sao lại nói Lục Ngọc không nghĩ cho thôn? Cái nhà kính trồng rau đó không phải chính là thành quả chung của mọi người sao? Còn có chuyện nuôi heo nữa, các người được chia bao nhiêu tiền, trong lòng chẳng lẽ không rõ sao?”

 

Rõ ràng người ta đã cống hiến vì thôn nhiều như vậy, vậy mà vẫn có kẻ tham lam, không biết đủ.

 

Các cán bộ khác trong thôn chỉ làm những chuyện được phân công, những việc ngoài luồng thì đều không dám đụng vào, chỉ sợ làm nhiều sai nhiều. Vậy mà bây giờ có một người nguyện ý giúp mọi người làm giàu, tại sao lại phải làm tổn thương người ta?

 

Hơn nữa, Lục Ngọc còn là cầu nối quan trọng giữa thôn và huyện.

 

Lãnh đạo huyện rất xem trọng Lục Ngọc, đợt trước xưởng trưởng nhà máy phân bón còn đích thân gọi điện thoại muốn thuyên chuyển công tác cho Lục Ngọc về huyện, đến đó sẽ trực tiếp có hộ khẩu thành thị. Lục Ngọc đều không đồng ý, vậy mà bây giờ cô ấy làm việc lại bị người ta xoi mói như vậy sao?

 

Chị Lý tuy không ưa Lục Ngọc, nhưng cũng không dám công khai đối chọi với trưởng thôn. Lúc này, một đồng chí trong tổ điều tra lên tiếng: “Được rồi, không sao đâu. Chúng tôi đã tìm hiểu rõ tình hình rồi, chuyện này hoàn toàn khác với những gì các vị biết!”

 

Phạm Khắc Hiếu

Họ đã đặc biệt tới chỗ Lưu Bàng để nắm rõ sự việc.

 

Hóa ra, Lục Ngọc chỉ dùng một số nguyên liệu thừa, sau đó chế biến thành món ăn mà mọi người yêu thích. Phản hồi khá tốt. Lưu Bàng cũng đã xác nhận rằng chuyện này là do anh ấy đứng ra chủ trì, Lục Ngọc chỉ là người hỗ trợ.

 

Hợp tác làm ăn và thuê mướn nhân công là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

 

Sau mùa vụ, việc ra ngoài làm thêm để kiếm chút tiền là lẽ thường tình.

 

Những thợ mộc, thợ nề có tay nghề trong thôn ra ngoài làm thêm để kiếm tiền, từ trước đến nay thôn cũng chưa từng can thiệp.

 

Khi nghe tổ điều tra nói vậy, ánh mắt bà con trong thôn đổ dồn về phía Lý Đại Nguyên và chị dâu Lý với vẻ khó hiểu. Họ chẳng động tay động chân, vậy mà lại muốn chiếm đoạt phần công sức của người khác, đúng là quá đỗi trơ trẽn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vừa nghe tin, bà Tiêu Thái Liên đã xông tới, lớn tiếng mắng át: “Cái lũ giời đánh thánh vật nào còn dám tố cáo con dâu Lục Ngọc nhà tôi? Bản thân thì chẳng làm gì, ngày ngày chỉ chực rình mò người khác, đồ ti tiện! Lục Ngọc kiếm được đồng nào cũng đưa hết cho tôi lo liệu, có chuyện gì thì cứ tới mà hỏi tôi đây này!” Ai nấy đều biết tính bà, một khi đã nổi cơn lôi đình thì đến cả ông trưởng thôn cũng phải nể mặt ba phần, chẳng ai dám đắc tội với bà.

 

Sau khi đã điều tra và làm rõ tường tận mọi chuyện, tổ công tác của huyện cũng lên đường trở về.

 

Những người khác còn may mắn thoát tội, riêng Lý Đại Nguyên thì bị ông trưởng thôn chỉ mặt điểm tên phê bình nghiêm khắc: “Cậu đã ghê gớm đến vậy thì thôn này không thể dung dưỡng nổi nữa. Cậu hãy tự đi mà tìm nơi khác để dung thân, thôn Đại Vũ này không còn chứa chấp loại người như cậu!”

 

Đây quả là một chuyện tày đình. Đối với bà con nông dân mà nói, tấm hộ khẩu chính là sinh mệnh, mất nó chẳng khác nào mất đi gốc rễ, không biết phải nương tựa vào đâu.

 

Cha của Lý Đại Nguyên nghe tin dữ, giận tím mặt, xông đến tát con trai hai bạt tai cháy má ngay tại chỗ, rồi còn bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi.

 

Tiếng khóc lóc gào thét nhanh chóng vang vọng khắp xóm. Vợ của Lý Đại Nguyên cũng vừa hay chạy tới, không ngừng chửi bới cô chị Lý (em chồng) là kẻ phá hoại gia đình. Sau đó, bà ta quay sang ông trưởng thôn, nước mắt ngắn dài mà van nài: “Chồng tôi cũng chỉ là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, xin ông trưởng thôn hãy rộng lượng cho anh ấy một cơ hội nữa.”

 

Cha của chị Lý, một người vốn hiền lành, giờ đây cũng tức giận mắng chửi con gái té tát ngay tại chỗ: “Nếu mày còn giật dây anh mày làm những chuyện sai trái nữa, sau này đừng hòng bén mảng về nhà. Mày có c.h.ế.t ở ngoài đường tao cũng mặc kệ, coi như đoạn tuyệt quan hệ cha con từ đây!”

 

Chị Lý nghe những lời tuyệt tình đó, đứng c.h.ế.t trân tại chỗ, hồn xiêu phách lạc.

 

Bà con dân làng ai nấy đều xì xầm bàn tán. Ai mà ngờ được một người tưởng chừng tử tế như chị ta lại có thể độc địa đến nhường ấy. Từ đó về sau, chẳng ai còn dám tiếp xúc với chị ta nữa, sợ lỡ lời đắc tội. Bởi lẽ người đời vẫn thường bảo: thà đắc tội quân tử, chứ tuyệt đối không thể đắc tội kẻ tiểu nhân.

 

Chị Lý nào hay biết, chỉ vì chuyện lần này, chị ta đã hoàn toàn bị bà con trong thôn xa lánh, cô lập, xem như người dưng.

 

Ông trưởng thôn cũng chỉ muốn hù dọa Lý Đại Nguyên một phen, chứ thật lòng cũng không muốn xử lý quá nặng tay. Ông bèn nói: “Thôi được rồi, phải cho cậu một bài học thích đáng. Vậy thì, công việc thu gom phân bón cho mùa vụ năm sau, chủ yếu sẽ giao cho cậu đấy!”

 

Đầu mỗi năm, thôn đều phải tiến hành thu gom phân ủ trong các hố lại với nhau để bón ruộng. Công việc này thực ra không nặng nhọc gì, chỉ có điều hơi dơ dáy và bốc mùi khó chịu.

 

Chẳng ai trong thôn thích làm công việc này, thường thì chỉ những người phạm lỗi bị phạt mới phải đảm đương. Năm nay, xem ra đã đến lượt Lý Đại Nguyên rồi.

 

Lục Ngọc thấy ông trưởng thôn xử lý sự việc thấu tình đạt lý, đâu vào đấy nên cũng không nói gì thêm. Đúng lúc này, từ xa vọng lại tiếng máy kéo cạch cạch cạch của Bạch Gia Thôn, thu hút mọi ánh mắt hiếu kỳ của dân làng.