Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 235: Bạch Gia Thôn Làm Ăn Phát Đạt



 

Sáng hôm sau.

 

Từ mờ sáng, lũ trẻ con trong thôn đã ríu rít chạy về báo tin, nói bên Bạch Gia Thôn đã bắc nồi lớn, chuẩn bị làm đậu phụ rồi.

 

“Đi thôi, mình cùng ra đó xem sao!”

 

Trưởng thôn Vương thì cứ tặc lưỡi mặc kệ họ.

 

Cả thôn đều tò mò muốn nếm thử xem cái món đậu phụ thối mà được cho là có công thức trị giá năm trăm tệ kia rốt cuộc có mùi vị ra sao.

 

Chẳng mấy chốc, người trong thôn đã í ới gọi bạn gọi bè, kẻ không biết còn lầm tưởng cả làng đang kéo nhau đi họp chợ phiên vậy.

 

Bạch Gia Thôn.

 

Ở ngay cổng làng Bạch Gia Thôn có một khoảng đất trống khá rộng. Một chiếc chảo lớn đang sôi sùng sục dầu chiên đậu phụ, xung quanh đã tụ tập không ít trai tráng của thôn.

 

Trưởng thôn Bạch thấy khách khứa kéo đến đông nghịt, cười tủm tỉm nói: “Ai muốn ăn thì nhớ xếp hàng cho ngay ngắn nhé, lát nữa đông người chen chúc, lại chẳng đến lượt đâu!”

 

Dân Đại Vũ đứng nghe, bĩu môi nói: “Khoác lác! Năm hào một miếng, cái thứ đậu phụ giá c.ắ.t c.ổ này có mà người dư dả tiền của lắm mới dám bỏ ra mua nếm thử, chứ lẽ nào cả thiên hạ đều kéo đến ăn hay sao?”

 

Trưởng thôn Bạch chỉ tay ra xa, nói: “Chú cứ nhìn xem rồi khắc biết!” Mọi người đưa mắt nhìn theo, quả nhiên, dân của Lưu Gia Thôn, Trần Gia Thôn xung quanh cũng đều bị cái mùi đặc trưng kia lôi kéo mà kéo đến.

 

Từ đằng xa, đã nghe thấy tiếng Trưởng thôn Lưu quát lớn: “Bọn bây đang làm cái quái gì vậy? Chiên cứt à mà hôi như cú mèo thế kia?”

 

Trưởng thôn Bạch bĩu môi đáp: “Vô văn hóa! Chúng tôi đây đang làm món đậu phụ thối rán giòn đặc sản đấy. Không biết thì cứ bỏ tiền ra mua mà nếm thử đi, năm hào mười miếng thôi!”

 

Dân Lưu Gia Thôn nghe xong thì phá lên cười ha hả: “Định làm giàu đến phát rồ rồi hay sao mà bán năm hào mười miếng? Sao anh không đi cướp luôn cho rồi!”

 

Trong lúc bọn họ còn đang đấu khẩu ồn ào, thì chợt thấy từng miếng đậu phụ trong nồi được vớt ra, phồng căng mọng nước. Nhìn màu vàng óng ả vẫn thật sự bắt mắt người.

 

Nếu muốn thưởng thức, người ta sẽ trực tiếp múc những miếng đậu phụ ấy vào bát nhỏ, thêm gia vị đã trộn sẵn trong cái chậu sành to sạch sẽ. Tuy ngửi vẫn còn hơi nồng mùi thối đặc trưng.

 

Song, khi nhìn thấy vẻ ngoài vàng ruộm của đậu phụ rán, lại còn có thêm chút rau thơm xanh mướt điểm xuyết bên trên, tự dưng người ta cũng thấy chẳng còn đáng sợ nữa.

 

Còn những người khác thì vẫn chưa dám thử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Riêng mấy người trai tráng ở Bạch Gia Thôn thì đã thèm chảy nước miếng rồi. Vốn dĩ thôn họ xưa nay làm ăn khá giả, thế là có người hô to: “Tôi lấy mười miếng!” Bởi lẽ hôm qua được ăn thử miễn phí, giờ thì đã nghiện mất rồi.

 

“Tôi mua hẳn hai mươi miếng, cho tôi thật nhiều nước sốt vào nhé!” Bọn họ cũng chẳng biết cho nhiều nước sốt có ngon hơn không, nhưng dù sao thì cũng không muốn chịu thiệt thòi.

 

Cả góc cổng thôn cứ thế mà trở nên nhộn nhịp hẳn lên.

 

Những người đầu tiên xông xáo mua đều là những kẻ đã được nếm thử món này từ hôm qua.

 

Trộn xong gia vị, họ cầm bát ra một góc mà thưởng thức, vẻ mặt ai nấy đều mãn nguyện vô cùng.

 

Điều này khiến dân Lưu Gia Thôn ngó sang mà không khỏi nghi hoặc: “Trong thôn này còn mời cả đám người mồi chài, làm trò để câu khách hay sao vậy?”

 

Trưởng thôn Bạch đáp: “Lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử sao? Tôi đã phải bỏ ra năm trăm tệ để mua cái công thức này về đấy. Nếu không có tài cán gì, liệu tôi có chịu chi số tiền lớn đến vậy không?”

 

Nghe vậy, những người khác nhìn món đậu phụ thối rán giòn, trong lòng thầm nghĩ: Chỉ một món ăn thế này… mà đáng giá tới năm trăm tệ ư?

 

Những người đang ăn thì cứ tấm tắc khen ngon không ngớt. Ai nấy đều biết, thời buổi này dầu mỡ là thứ xa xỉ, vậy nên những món đồ rán dầu luôn có một sức hấp dẫn khó cưỡng đối với mọi người.

 

Chẳng mấy chốc, mọi người cũng chẳng còn chịu nổi nữa, đành móc ví bỏ năm hào ra mua về thưởng thức.

 

Cắn một miếng mới thấy lạ lùng, thảo nào ai nấy đều ăn một cách tỷ mẩn như vậy. Món này quả nhiên càng thối lại càng thơm, càng nhai càng thấy ghiền! Ăn xong rồi, người ta thậm chí còn không ngửi thấy mùi thối nồng nặc ban đầu nữa, mà chỉ muốn ăn thêm vài miếng.

 

Hôm nay người đến xem đông như hội, mà để có được năm hào đậu phụ chiên ngon lành ấy, ai nấy đều phải tốn không ít công sức. Thường thì mỗi người chỉ được chia một, hai miếng, nhiều lắm là ba miếng. Nhưng chừng ấy lại vừa đủ để khơi dậy cái dạ dày thèm thuồng của họ.

 

Muốn ăn thêm mà đã hết sạch. Đậu phụ chiên lại phải đợi thời gian, nên chỉ mới một lát mà dòng người đã xếp hàng dài dằng dặc. Có người nôn nóng không thôi thúc giục: “Nhanh tay lên một chút! Tôi chẳng chờ được nữa rồi!”

 

Thấy bên đó buôn bán náo nhiệt, mấy thôn lân cận cũng tò mò kéo đến. Người của thôn Đại Vũ về báo với trưởng thôn Vương: “Cháu thấy ít nhất cũng bán được một trăm phần.” Ai cũng tính toán nhanh nhảu, một trăm phần tức là năm mươi tệ, chỉ bán một ngày là đã thu hồi vốn rồi.

 

Thật là đáng nể!

 

Ngày trước, vào mùa thu hoạch, mọi người còn xúm xít đánh bài. Nhưng năm nay lệnh cấm bài bạc được thực hiện nghiêm ngặt, thành thử những người có tiền lại chẳng biết tiêu vào đâu, đành mua chút đồ ăn thức uống, ai nấy cũng rất hào phóng.

 

Trưởng thôn Vương nghe xong cũng nảy ra một ý kiến. Ông tìm Lục Ngọc, nói: “Hay là chúng ta cũng đến đó mở một sạp hàng thử xem sao!” Dù sao thì bên ấy người đông đúc, lại chẳng có hàng quán gì, đằng nào cũng rảnh rỗi, vậy dựng một khu chợ nhỏ buôn bán thì còn gì bằng. Trưởng thôn dạo này cũng chịu ảnh hưởng của Lục Ngọc, đầu óc giờ đây linh hoạt hơn xưa rất nhiều, ngày càng tinh tường khoản làm ăn. Có tiền thì cả làng cùng chia nhau! Bạch Gia Thôn làm được, thì thôn mình cũng làm được chứ!

 

Phạm Khắc Hiếu

Lục Ngọc đáp: “Được ạ!” Sau đó cô lại nói với trưởng thôn: “Lần này cháu đến tìm chú là có một chuyện quan trọng, cháu muốn xin từ chức cán bộ thôn.”