Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 234



 

Bán công thức kiếm được 500 tệ

 

Gặp phải lúc đậu phụ tăng giá, bán được ba hào đã là một cái giá "trên trời" rồi. Vậy mà sau khi chiên qua dầu, lại có thể bán được nhiều tiền đến thế!

 

Ai nấy đều cảm thấy chuyện này có vẻ không thật.

 

Trưởng thôn Vương thấy người Bạch Gia Thôn tỏ vẻ nghi ngờ Lục Ngọc, lại còn nói cô bé quá trẻ, chưa biết kiếm tiền khó khăn là thế nào, mới mở miệng đã đòi năm hào…

 

Ông thấy Lục Ngọc bị xỏ xiên như vậy thì có chút bất bình, vội vàng lên tiếng bênh vực: "Mấy món mà Lục Ngọc làm trước đây đều nổi tiếng khắp thôn Đại Vũ rồi, ngay cả người của xưởng gang thép cũng thích đồ con bé làm ra!"

 

Con bé là người từng trải, đã định ra cái giá như vậy thì chắc chắn là có lý lẽ của riêng mình.

Phạm Khắc Hiếu

 

Trưởng thôn Bạch gật đầu, rất đồng tình với suy nghĩ của trưởng thôn Vương, sau đó ông quay sang những người chê đắt mà giải thích: "Đậu phụ thối chiên giòn đâu chỉ có mỗi miếng đậu phụ, còn tốn cả chảo dầu và bao nhiêu loại gia vị nữa chứ!"

 

Tính đi tính lại thì tốn bao nhiêu tiền rồi chứ.

 

Ông rất quý Lục Ngọc, tuy còn trẻ nhưng lại có năng lực và gan dạ. Những lần gặp mặt trước đây, Lục Ngọc đã để lại cho ông một ấn tượng hoàn toàn khác biệt so với những người khác.

 

Thấy Lục Ngọc đã hỗ trợ mình, ông liền mời cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Nếu làm cái này thì chúng ta sẽ chia chác thế nào đây?"

 

Lục Ngọc đáp: "Cháu sẽ truyền lại cách làm cho chú, chỉ lấy năm trăm tệ thôi! Bây giờ có thể dùng đậu phụ nhự để pha chế nước sốt, sau này nếu muốn làm ngon hơn nữa thì còn phải tự tay ủ men đậu phụ thối, cháu cũng sẽ chỉ cho chú cách ủ men luôn!"

 

Loại đồ ăn vặt như thế này, cô biết rất nhiều món, năm trăm tệ cũng đủ để cô kiếm chút lời, mà người khác cũng không đến nỗi tiếc tiền, lại còn có thể đổi lấy tình giao hảo.

 

Bạch Gia Thôn lại là một thôn khá giả, trưởng thôn Bạch lập tức nói: "Được!"

 

Lục Ngọc liền đề xuất ý kiến cho ông: "Sau vụ thu hoạch, mọi người đều có tiền, chi bằng mình cứ bán ngay ở cổng thôn. Như vậy, những ai có hứng thú đều có thể ghé tới ăn!"

 

Người ở huyện thành ít ai có thời gian rảnh rỗi, đa phần đều phải vào xưởng làm việc. Cho dù có thèm ăn đến mấy thì cũng ngại, bởi ăn xong mà dính mùi khắp người thì dễ bị khiển trách lắm. Đậu phụ thối thật sự chỉ nên bán trong thôn thì hơn.

 

Đồ chiên rán, dân trong thôn là thích mua nhất.

 

Trưởng thôn Bạch gật đầu tán thành: "Vẫn là đầu óc của người trẻ các cô linh hoạt hơn, cứ làm theo cách đó đi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Xung quanh Bạch Gia Thôn có mấy thôn khác nữa, nếu họ bày sạp bán thì dân làng ở các thôn lân cận đều có thể nhìn thấy.

 

Ông vui vẻ nói với trưởng thôn Vương: "Ông đúng là có một trợ thủ tốt, người trong thôn chúng tôi không có ai giỏi giang như Lục Ngọc đâu!"

 

Trưởng thôn Vương dẫn Lục Ngọc cùng những người khác quay về.

 

Những người đã nếm thử đậu phụ thối nhìn Lục Ngọc bằng ánh mắt đầy sùng bái. Thật không ngờ, đậu phụ còn có thể được cô bé "biến hóa" tài tình đến vậy, tuy thối mà lại thơm ngát!

 

Cuối cùng họ cũng được mở rộng tầm mắt, những người này theo trưởng thôn Vương về đến thôn Đại Vũ, lập tức kể lại cho dân làng nghe về việc làm "vĩ đại" của Lục Ngọc.

 

"Lục Ngọc lợi hại lắm, mới ra ngoài có một chuyến mà kiếm được năm trăm tệ!"

 

Cái khoản năm trăm tệ này đã khiến tất cả mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Hay thật đấy, cả nhà cày sâu cuốc bẫm nửa năm trời mới kiếm được vỏn vẹn một nghìn tệ.

 

Vậy mà một mình cô bé ra ngoài có một chuyến đã kiếm được những năm trăm, quả là ghê gớm. Nhà họ Phó này thật sự đã cưới được một nàng dâu giỏi giang. Phóng mắt khắp thôn, chẳng có ai có năng lực đến vậy đâu.

 

Họ còn say sưa kể chuyện Lục Ngọc làm món đậu phụ thối cho mọi người nghe nữa.

 

“Tôi thật tình chẳng ngờ cái món đậu phụ thối om om ấy, ăn vào lại ngon đến lạ lùng. Năm hào mười miếng, tôi cũng muốn mua nữa là.”

 

“Đậu phụ rán giòn rụm, chấm thêm thứ nước sốt đặc quánh kia, ôi chao, ngon hết sảy!”

 

Người đứng cạnh nghe anh ta nói mà bụng cứ cồn cào, nuốt nước miếng ừng ực: “Thật sự ngon đến vậy ư?”

 

Người từng qua Bạch Gia Thôn vỗ n.g.ự.c đoàng đoàng: “Chứ còn gì nữa! Mai này ta dẫn anh đi nếm thử, rồi chia cho anh đôi miếng ăn lấy thảo.”

 

Giờ thì anh ta đã bắt đầu thèm thuồng ra mặt rồi.

 

Dân trong thôn vừa nghe nói đậu phụ rán năm hào mười miếng, đã có kẻ chép miệng chê đắt.

 

Nhưng nghe anh ta tâng bốc vậy, lập tức nổi m.á.u sĩ diện, nói: “Chẳng cần anh mời! Tôi tự móc tiền ra mua mà ăn!” Thế là người nọ người kia hẹn nhau mai nếu Bạch Gia Thôn đúng là mở hàng, sẽ kéo nhau tới xem cho biết, cho vui cửa vui nhà.

 

Dẫu sao thì giờ cũng vừa xong vụ thu hoạch, trong túi có chút tiền, tiêu pha một ít cũng chẳng đáng là bao.