Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 238: Phó Cầm Duy Bị Thương



 

Từ đằng xa, trông thấy Phó Cầm Duy lại quay về nhà trong giờ làm việc, ai nấy đều lấy làm lạ. Chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra bao giờ.

 

Đợi khi người ấy đến gần hơn, mới nghe loáng thoáng tiếng người ta xì xào, rằng Phó Cầm Duy đã bị thương rồi.

 

Mặt bà Tiêu Thái Liên biến sắc: “Chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại bị thương?”

 

Anh giao hàng của cung tiêu xã, người theo Phó Cầm Duy về, đáp: “Gặp phải cướp!”

 

Ai nấy đều không ngờ rằng lại có kẻ đói nghèo đến mức túng quẫn, dám cả gan mò vào tận kho của cung tiêu xã để trộm đồ!

 

Phó Cầm Duy là người đầu tiên phát hiện ra, tuy đã kịp thời hô hoán gọi người và liều mình ngăn cản tên trộm một hồi, nhưng chẳng may anh đã bị thương.

 

Cung tiêu xã đã lập tức trình báo lên cơ quan công an. Sau khi kiểm kê sơ bộ, người ta xác định đã bị mất hai thùng thuốc lá.

 

Các đồng nghiệp liền tức tốc đưa Phó Cầm Duy đi băng bó vết thương. Vì anh bị thương, chủ nhiệm đã đặc cách cho anh nghỉ việc năm ngày, dặn dò anh phải về nhà tịnh dưỡng cho thật tốt.

 

Bà Tiêu Thái Liên lòng đau như cắt khi nhìn con trai. Bà trách móc nhưng cũng đầy xót xa: “Mẹ đã dặn con rồi mà, gặp chuyện nguy hiểm thì cứ việc tránh đi!” Quả thật, làm mẹ nào chẳng vậy, vừa thấy con mình bị thương là bao nhiêu suy nghĩ bay biến hết, đầu óc chỉ còn lại một khoảng trống hoác.

 

Lục Ngọc vội hỏi: “Thế có cần đưa anh ấy đến trạm y tế kiểm tra lại cho kỹ càng không mẹ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phạm Khắc Hiếu

Phó Cầm Duy yếu ớt đáp: “Xử lý xong cả rồi, anh không có sao đâu.”

 

Bà Tiêu Thái Liên và Lục Ngọc rối rít cảm ơn người đồng nghiệp đã đưa Phó Cầm Duy về. May mắn thay, Phó Cầm Duy có chiếc xe đạp ba bánh của mình, nên người kia chỉ việc đạp xe chở anh về mà không phải vất vả cáng đáng gì.

 

Sau khi chắc chắn Phó Cầm Duy đã an toàn về đến nhà, anh giao hàng đó cũng vội vã rời đi.

 

Lục Ngọc dìu Phó Cầm Duy về đến nhà. Vừa vào đến trong phòng, cô đã nhận ra đôi môi của anh đã tái nhợt, không còn chút hồng hào nào.

 

Cô vội vàng cởi chiếc áo của Phó Cầm Duy ra kiểm tra. Quả nhiên, trên lớp băng gạc đã loang lổ vết m.á.u tươi. Sau khi nhẹ nhàng tháo băng, một vết rách sâu hiện ra, khiến Lục Ngọc không khỏi hít một hơi lạnh buốt.

 

Phó Cầm Duy thấy cô kinh hãi, liền vội trấn an: “Không sao đâu mà, anh chẳng đau chút nào cả.” Nhìn sắc diện anh trắng bệch nhưng vẫn cố thốt ra lời lẽ an ủi cô, lòng Lục Ngọc chợt trào dâng một nỗi xót xa, nước mắt cô suýt chút nữa đã lăn dài.

 

Lục Ngọc nắm lấy tay anh, cẩn thận bôi thuốc, đoạn dịu dàng hỏi: “Anh có muốn ăn món gì không?”

 

Phó Cầm Duy lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Anh chẳng thiết tha gì cả!” Anh thấy người hơi mệt mỏi, mắt cũng muốn díu lại. Lần này cũng may là vết thương chỉ ngoài da, không làm tổn hại đến nội tạng.

 

Anh khẽ nói muốn Lục Ngọc ở lại bên cạnh một lúc. Chỉ khi cảm nhận được hơi ấm từ cô, lòng anh mới có thể yên ổn trở lại. Lục Ngọc lặng lẽ gật đầu đồng ý.