Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 239: Tủ Lạnh



 

Bà Tiêu Thái Liên trông thấy cô con dâu mua sữa trâu đắt đỏ thế này, chính bà còn chẳng nỡ dùng. Vậy mà Lục Ngọc đối đãi với Phó Cầm Duy thật chu đáo, chi những bảy tệ mà chẳng mảy may nhíu mày. Trong lòng bà Tiêu cảm động không thôi: “Con ngoan, con cũng uống một bát đi chứ!” Lục Ngọc cười đáp: “Con không uống đâu ạ, con uống cũng chẳng ích gì đâu!” Cô thầm nghĩ, cơ thể mình bây giờ đã khá hơn nhiều so với trước đây rồi. Sữa trâu quý giá như thế, chẳng phải thứ ai muốn cũng có để mà uống. Nếu không phải Phó Cầm Duy bị thương, trong nhà này chắc chắn chẳng ai dám nghĩ tới việc mua thứ này. Thấy Lục Ngọc không chịu uống, bà Tiêu Thái Liên bèn san cho con dâu cả một bát, vì chị ấy đang mang thai, ngày thường vốn đã thiếu thốn, giờ có sữa trâu thì nên tẩm bổ. Bát sữa trâu cuối cùng, bà mới tự mình thưởng thức.

 

Nghe Lục Ngọc dặn dò, cô đã đặt mua cả tháng trời, sữa trâu sẽ được mang tới tận nhà mỗi ngày. Đến khi đó, lại chia đều, cố gắng để mỗi người trong nhà đều được hưởng một vài ngụm quý giá. Lục Ngọc bưng bát sữa trâu cho Phó Cầm Duy. Anh đưa lên uống một ngụm, thấy thật thơm ngon: “Thơm lắm, em nếm thử đi!” Lục Ngọc vẫn kiên quyết: “Anh cứ uống hết đi!” Phó Cầm Duy đáp lại bằng chất giọng pha chút làm nũng: “Em không uống, anh cũng sẽ không uống!” Kể từ khi bị ốm, anh dường như có thêm một vẻ kiên quyết đặc trưng của người ốm yếu. Cuối cùng, Lục Ngọc cũng phải uống một ngụm nhỏ, khiến khóe môi Phó Cầm Duy khẽ cong lên vẻ đắc ý. Lục Ngọc ân cần chăm sóc Phó Cầm Duy, dặn dò anh phải nghỉ ngơi cho tốt. Đến ngày hôm sau, Lưu Bàng đã tới. Nhờ hợp tác buôn bán quà vặt với Lục Ngọc, Lưu Bàng đã tậu được một chiếc xe mới tinh.

 

Vừa thấy Lục Ngọc, anh liền vui vẻ reo lên: “Cha tôi còn khen ngợi tôi hết lời. Không chỉ có vậy, cả người ở xưởng gang thép, xưởng lò xo và bà con khu dân cư xung quanh bây giờ còn nhớ mãi món ăn của chúng ta!” Anh tiếc nuối: “Tiếc thay đã hết sạch rồi, nếu không thì đã có thể bán thêm một đợt nữa.” Mọi người đều tấm tắc khen đồ ăn họ làm ngon, Lưu Bàng nghĩ đến mà lòng cũng vui lây. Anh không hề hay biết Phó Cầm Duy bị thương, vừa vào nhà mới ngỡ ngàng phát hiện ra, liền đỏ mặt tía tai nói: “Sao không báo cho tôi một tiếng chứ, tôi chẳng kịp chuẩn bị gì cả. Đến tay không thế này, thật là…” Lục Ngọc cười trấn an: “Chuẩn bị gì mà chuẩn bị chứ. Anh cứ tới dùng bữa đi, trong nhà còn có hai con cá muối, lát nữa sẽ làm một món đãi anh!” Cô giải thích thêm, mấy con cá muối này là do người khác tặng. Lục Ngọc nay đã là cán bộ, bà con tặng quà cũng rộng rãi hơn. Lưu Bàng chưa từng được ăn loại cá muối này, vừa nghe thấy, nước miếng đã ứa ra rồi. Anh ấy bây giờ kính nể Lục Ngọc vô cùng, chỉ cảm thấy cô ấy nấu món gì cũng ngon tuyệt.

 

Lưu Bàng lái xe ô tô tới, gây xôn xao không nhỏ trong thôn. Dân làng bàn tán xôn xao, bảo rằng đôi vợ chồng này thật giỏi giang, mà bạn bè họ quen biết cũng toàn là những người có m.á.u mặt. Ai nấy đều cho rằng Lưu Bàng tới thăm Phó Cầm Duy. Cả thôn bị chiếc xe thu hút, xúm xít vây kín sân nhà họ Phó. Người trong thôn đến chiếc xe đạp còn chẳng có lấy một chiếc, vậy mà anh ấy đã có xe ô tô rồi. Người với người thật đúng là khác biệt một trời một vực, nghĩ mà tức cả ruột gan. Lục Ngọc bước ra hỏi: “Anh tới có việc gì thế?” Lưu Bàng vỗ đùi: “Ấy chết, suýt chút nữa thì quên béng mất việc chính! Lần này tôi tới là để mang tủ lạnh tới cho chị. Nghe nói hàng đã được xuất đi rồi, có lẽ hôm nay sẽ tới nơi. Tôi ở đây chờ nhận hàng giúp chị luôn!” Lúc anh ấy cất giọng nói câu này, âm lượng không hề nhỏ. Bà Tiêu Thái Liên đang chuyện trò với mấy người hàng xóm ngoài sân nghe thấy, liền đưa mắt nhìn nhau đầy kinh ngạc. Tủ lạnh nào? Phải chăng là… cái tủ lạnh như trong tưởng tượng của họ sao? Đó là đồ điện gia dụng đắt tiền đó! Trong thôn này làm gì có thứ đó! Chẳng lẽ hôm nay họ sẽ được tận mắt chứng kiến chiếc tủ lạnh đầu tiên của cả thôn sao? Chẳng mấy chốc, chiếc tủ lạnh dung tích 300 lít khổng lồ đã được chở tới. Nó to đến nỗi phải khiêng thẳng vào sân nhà họ Phó.

 

Chiếc tủ lạnh vừa cập bến, cả thôn như được một mẻ, xôn xao hẳn lên. Đến cả ông trưởng thôn cũng không nén được tò mò mà ghé qua: “Đây đích thị là cái tủ lạnh người ta đồn thổi đó sao?”

 

“Chứ còn gì nữa! Nghe nói bỏ thực phẩm vào trong, muốn ăn lúc nào lấy ra lúc đó, không sợ ôi thiu!” Đối với bà con nông dân, chiếc tủ lạnh lúc bấy giờ quả không khác gì một thứ phép màu.

 

Trước nay, mấy ai dám mơ có thứ này trong nhà? Chỉ những cơ quan nhà nước, bệnh viện lớn mới được trang bị mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bà Tiêu Thái Liên phấn khởi ra mặt: “Có cái tủ lạnh này thì tiện quá chừng! Đến mùa mổ heo, cứ bỏ thịt vào đây trữ đông, muốn ăn lúc nào thì có ăn lúc đó!”

 

Nghe xong, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm thuồng. Thật vậy, thịt thà là thứ khó bảo quản, thường chỉ mua về là phải dùng ngay, đâu phải muốn mua là được liền đâu. May ra thì làm thành thịt khô, nhưng làm không khéo thì vừa dai vừa mặn chát, ăn chẳng ngon lành gì. Chiếc tủ lạnh có thể giữ thực phẩm tươi ngon, quả thật là một vật dụng quý giá biết bao!

 

Quả không hổ danh là tủ lạnh, dáng vẻ cao lớn sừng sững, trông tựa như một cái tủ áo hoành tráng. Đặt nó vào gian phòng nhỏ phía sau bếp, vừa vặn kéo đường dây điện từ đó sang. Một chiếc tủ lạnh đồ sộ như vậy đứng sừng sững trong nhà, thật là oách!

 

Mấy bà thím hiếu kỳ trong thôn xúm lại hỏi Lưu Bàng: “Này cậu Bàng ơi, cái thứ này bao nhiêu tiền vậy? Mà làm sao nhà cô Lục lại mua được hay vậy?”

Phạm Khắc Hiếu

 

Lưu Bàng cười tủm tỉm: “Giờ có tiền cũng khó mà mua được đâu các cô các bác ạ. Bên trại heo chúng cháu may mắn lắm mới được cấp cho một suất đó!” Anh ấy giải thích thêm, tất cả đều là hàng được cấp phát theo chỉ tiêu của nhà nước, lần này anh phải đích thân tới để nhận hàng. Nếu không, người ta đã chẳng chịu giao đến tận đây rồi.

 

Quả nhiên, người vận chuyển tủ lạnh vừa thấy Lưu Bàng liền chìa ra một tờ hóa đơn. Lưu Bàng không chần chừ, đóng cái dấu công vụ đã chuẩn bị sẵn lên tờ giấy. Lúc đó, người giao hàng mới yên tâm đặt hàng xuống, rồi vội vã rời đi.