Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 240



 

Hương Tao Ngư

 

Nghe nói có tiền cũng không mua nổi, ánh mắt bà con nhìn chiếc tủ lạnh lại càng thêm thèm muốn.

 

Họ vây quanh chiếc tủ lạnh mấy vòng, càng ngắm càng thấy ưng ý. Bà Tiêu Thái Liên cùng ba cô con dâu thì tranh thủ xếp đồ đạc vào ngay.

 

Bà còn hồ hởi nói: “Từ nay về sau, cứ việc cho sữa trâu vào đông lạnh, lúc nào muốn uống thì hâm nóng lại là được!”

 

Ông trưởng thôn đứng bên cạnh cứ tấm tắc mãi, bụng bảo dạ, thứ này quả là quá đổi hiện đại rồi!

 

Đến cả mấy tay ba hoa khoác lác trong thôn, lần này cũng phải câm như hến. Giờ thì ai mà bì được với nhà họ Phó đây chứ! Cứ nhìn xem nhà người ta đó, ngay cả cái tủ lạnh tốt như thế mà cũng mua được kia kìa.

 

“Nếu mùa hè cất được chút rau xanh vào đây, thì mùa đông chẳng sợ thiếu thốn rồi.”

 

“Lại còn có thể làm đông cả nước giải khát nữa chứ!”

 

Phạm Khắc Hiếu

Bà con thi nhau kể ra vô vàn lợi ích của chiếc tủ lạnh, ai cũng ao ước được khiêng ngay về nhà mình. Thế nhưng tiếc thay, có thích đến mấy cũng đành chịu, nào có ai mua được đâu.

 

Cũng bởi vậy mà mọi người càng thêm nể phục hai vợ chồng Lục Ngọc, quả là có tài, quen biết rộng, đến cả con trai ông xưởng trưởng trại heo cũng thân thiết. Thảo nào mà họ nuôi heo lại giỏi đến vậy, ai nấy đều tâm phục khẩu phục. Có được mối quan hệ tốt với người của trại heo, thì người ta kiếm tiền được cũng phải thôi.

 

Trưa đó, Lục Ngọc đích thân xuống bếp, trổ tài làm món Hương Tao Ngư đãi khách.

 

Lưu Bàng ăn xong, quả thực là nể phục sát đất. Lục Ngọc chỉ nấu có hai bát cơm cùng một đĩa cá lớn, vậy mà anh ta ăn sạch sành sanh, đến cả xương cũng chẳng còn.

 

Lưu Bàng cứ thế cắm cúi ăn, đầu chẳng thèm ngẩng lên, mắt cũng chẳng thèm chớp. Ăn xong, anh ta đưa tay lau miệng, xuýt xoa: “Chà chà, món này còn ngon hơn cả cá hộp mua ngoài cửa hàng nữa!”

 

Vốn dĩ, anh ta vẫn luôn nghĩ cá hộp là món ngon tuyệt trần, bình thường chỉ khi được các bác bên gia đình biếu tặng thì mới may mắn lắm mới được thưởng thức một con. Vậy mà hôm nay được ăn món Hương Tao Ngư này. Xương cá được chiên giòn rụm, tan chảy trong miệng, thoảng hương rượu nếp cái hoa vàng nồng ấm, thịt cá lại chắc nịch, dai ngon, càng nhai kỹ càng cảm thấy đậm đà.

 

Lưu Bàng ăn xong mà lòng vẫn còn lưu luyến khôn nguôi, bụng thầm nghĩ, ước gì ngày nào cũng được đến đây ăn ké. Nhưng ngặt nỗi, cứ ăn một bữa rồi lại muốn bữa tiếp theo, thế thì làm sao mà tiện cho người ta được đây?

 

Lục Ngọc mỉm cười nói: “Thôi được rồi, lần sau anh muốn ăn, cứ ghé qua đây, tôi lại nấu cho anh nhé?”

 

Lưu Bàng nghe vậy chỉ biết cười mà thở dài một tiếng.

 

Ăn uống xong xuôi, Lưu Bàng nấn ná lại một chốc, rồi mới lưu luyến đứng dậy. Trước khi cáo từ, anh ta còn dặn dò đủ điều: “Nếu có chuyện gì gấp gáp, cô cứ báo tin cho tôi một tiếng nhé.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu Bàng ngoài những cậu ấm con nhà giàu ở huyện, cũng chẳng có bạn bè gì thân thiết, giờ đây lại thân thiết với vợ chồng Lục Ngọc. Có đồ ăn ngon, có thức uống quý, lần trước còn cùng nhau phát tài, qua lại nhiều nên mối quan hệ cũng càng thêm gắn bó.

 

Nghe nói Lục Ngọc cho thuê căn nhà trong huyện, Lưu Bàng vẫn có chút tiếc nuối, chỉ mong mau chóng sắp xếp cho Lục Ngọc về huyện làm việc.

 

Anh ấy vừa rời đi, người trong thôn đã xúm lại hỏi han.

 

Lần này Lưu Bàng lái xe hơi tới.

 

Chiếc xe ấy trông hiện đại hơn máy kéo rất nhiều, thậm chí có người còn lén lút hỏi Lục Ngọc: “Tiểu Bàng đã có gia đình chưa?” Ai nấy đều ao ước mối lái con gái nhà mình cho anh ta.

 

Con gái trong thôn mà được gả vào trong huyện đã được coi là vớ được mối hời, huống hồ người ta còn là con trai của ông xưởng trưởng. Tuy nghe có vẻ hơi viển vông, nhưng cứ thử một chút, biết đâu lại thành công.

 

Lục Ngọc chỉ cười nói: “Chuyện này, chúng tôi cũng không rõ!” Mấy bà thím vẫn chưa từ bỏ ý định, định đợi lần sau Lưu Bàng tới sẽ tự mình hỏi.

 

Phần đông mọi người đều giải tán, nhưng vẫn còn một số người quây quần bên chiếc tủ lạnh.

 

Tiêu Thái Liên lau đi lau lại bên trong lẫn bên ngoài tủ lạnh không biết bao nhiêu lần!

 

Sau khi mở tủ, nghe thấy tiếng máy nổ ù ù lần đầu tiên vận hành, ai nấy đều thấy thật êm tai, thích thú: “Chúng ta chẳng rành mấy thứ này, toàn là đồ nhập ngoại cả!”

 

Thím Lưu hàng xóm ở bên cạnh phụ họa: “Tuyệt lắm đấy chứ, đây đều là hàng có thương hiệu, dùng bền bỉ tám mười năm cũng không hỏng được đâu.”

 

Chiếc tủ lạnh được mọi người trong nhà yêu thích không thôi.

 

Lục Ngọc về phòng, thay thuốc cho Phó Cầm Duy.

 

Cơ thể Phó Cầm Duy rất tốt, vết thương chí mạng trông ghê rợn ngày nào đã dần lành miệng, xung quanh cũng không còn sưng đỏ nữa.

 

Chẳng mấy chốc là có thể bình phục hoàn toàn.

 

Lục Ngọc nhìn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc, ánh mắt anh ta chan chứa dịu dàng, nói: “Anh đã nói là không sao mà.”

 

Phó Cầm Duy nắm lấy tay Lục Ngọc, hai người đều rung động, im lặng một hồi lâu, song vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm của đối phương.

 

Bầu không khí trong phòng thật ấm áp.