Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 245: Làm Mẹ Kế



 

Những chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều là chuyện nhỏ nhặt.

 

Đúng lúc này, bác gái Lục cũng lên tiếng phụ họa: “Lục Ngọc, lúc con mua mới tốn có một nghìn tệ thôi mà, dù gì cũng là chị em ruột thịt, con không biết ngượng sao mà lại bán giá gấp đôi. Một nghìn tệ thôi, bán lại cho chúng tôi đi cho rồi.”

 

Bà ta có đứa con rể giàu có như vậy, bỗng chốc trở nên hống hách, ưỡn n.g.ự.c đi đứng cũng thẳng thớm hơn hẳn.

 

Lục Ngọc là cán bộ của thôn, trước đây bà ta nào dám nói chuyện với cô kiểu này. Bây giờ thấy con gái mình vẻ vang, bà ta liền thay đổi hẳn tính nết.

 

Lục Ngọc đáp lời, lạnh nhạt: “Tôi không thiếu tiền, không bán.” Một câu nói ngắn gọn đã chặn họng bà ta.

 

Cả cái thôn này, e rằng chỉ có mỗi Lục Ngọc là người không phải lo nghĩ chuyện tiền nong. Riêng tiền bán phương pháp làm đậu phụ thối đã giúp cô bỏ túi năm trăm tệ.

 

Sau khi Lục Ngọc thẳng thừng từ chối, sắc mặt hai mẹ con Lục Kiều đều có chút khó coi.

 

Dân làng thì nhao nhao hóng chuyện, ai mà chẳng rõ hai cô vì chuyện gả thay mà đến giờ vẫn còn bằng mặt không bằng lòng.

 

Bây giờ Lục Ngọc thừa thế mà đi lên, vốn tưởng Lục Kiều đã thua cuộc, nào ngờ cô ta lại tìm được một tấm chồng giàu có, khiến mọi người trong thôn đều nghĩ rằng làm cán bộ thôn thì tốt thật, nhưng chẳng thể sánh bằng việc gả được một mối ngon.

 

Cứ thế này, thật sự khó mà phân định được ai thắng ai thua.

 

Lục Kiều cười gằn một tiếng, ánh mắt như đang khiêu khích, cô ta khoác tay chồng mình, yểu điệu thốt ra một câu: “Chồng ơi ~!”

 

Tiếng gọi õng ẹo này khiến hơn nửa số người trong thôn nổi hết da gà.

 

Dân làng bình thường đâu có dính người như vậy.

 

Thông thường người ta thường gọi “anh nhà” hay “ông xã”, chứ “lão công” nghe cứ như... hoạn quan vậy. Nào có ai gọi chồng mình như thế.

 

Ai ngờ người đàn ông xấu xí kia lại rất hưởng thụ, khiến sắc mặt bác gái Lục tái xanh, bà ta cứng nhắc nói: “Cách gọi mỗi vùng khác nhau mà!” Để che đậy sự mất mặt của con gái.

 

Trong lúc họ đang nói chuyện, hai đứa bé gái từ trên xe bước xuống: “Mẹ kế ơi, tối nay chúng ta ngủ ở đâu ạ?”

 

Hai đứa bé trông chừng đã bảy tám tuổi, đúng cái tuổi ẩm ương, khó bảo.

 

Vừa nãy để chúng đợi trên xe lâu như thế, nên đã sớm mất kiên nhẫn rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này chúng không nghe lời dặn mà tự ý xuống xe.

 

Sắc mặt bác gái Lục lập tức thay đổi, mới vênh vang được một chốc đã bị cho một đả kích nặng nề đến vậy: “Hai đứa trẻ này là con nhà ai?”

 

Ai ngờ con rể xấu xí của bà ta lại thẳng thừng nói: “Đây là con của con, nào, gọi bà ngoại đi!”

 

Nghe vậy, bác gái Lục hoa mắt chóng mặt. Con gái mình là người xinh đẹp nhất thôn, tìm một người chồng già xấu xí như vậy cũng đã đành, sao còn đi làm mẹ kế cho người khác?

 

Hai đứa trẻ này, có lẽ vì không bằng lòng, liền nói thẳng: “Bà ta không phải bà ngoại của chúng con, bà ngoại của chúng con tốt hơn bà ta nhiều! Nhìn cái nông thôn tàn tạ của các người này, vừa nghèo vừa lạc hậu!”

 

Trẻ con thì vô tư nói lời thiếu suy nghĩ, nhưng những lời đó thốt ra lại khiến dân làng vô cùng khó chịu.

 

Thôn Đại Vũ ngày càng phát triển, bị hai đứa nhóc bỡn cợt như vậy, trong lòng những người lớn cũng có chút khó chịu. Dĩ nhiên họ sẽ không so đo với trẻ con, nhưng lại trút giận lên Lục Kiều và Lưu Đại Quốc.

 

Lưu Đại Quốc thấy bầu không khí xung quanh thay đổi, liền nói: “Không được nói bậy, thật không ra thể thống gì.”

 

Anh ta quát lớn như vậy, lúc này đám trẻ mới không tình nguyện khép nép lại đôi chút.

 

Gò má Lục Kiều hơi nóng bừng, trong lòng dâng lên một nỗi ấm ức.

 

Phải chật vật lắm mới gây dựng được chút thể diện, hai đứa nhóc nghịch ngợm này lại lỡ mồm làm hỏng bét mọi chuyện của cô ta.

 

Hai đứa này đúng là cặp "hỗn thế ma vương". Lục Kiều sợ chúng nói gì khó nghe khác, cũng chẳng còn hứng mà khoe mẽ nữa, liền nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi, chúng con đi đường mấy tiếng đồng hồ mệt mỏi rã rời, muốn nghỉ ngơi đã rồi hẵng chuyện trò!”

 

Họ nhanh chóng đi về phía căn nhà tổ của họ Lục.

Phạm Khắc Hiếu

 

Mấy người vây xem vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

 

Đặc biệt là câu nói của hai đứa trẻ vừa nãy khiến họ sửng sốt không thôi.

 

Đang yên đang lành lại đi làm mẹ ghẻ cho người khác, nhìn dáng vẻ của hai đứa trẻ này cũng chẳng mấy kính trọng cô ta. Làm mẹ ghẻ kiểu này quả thực khó khăn biết mấy: “Cũng không biết cô ta có mục đích gì khi làm vậy!”

 

Lời vừa dứt, một người khác lập tức trả lời: “Còn có thể vì cớ gì nữa, chẳng phải vì tiền thì sao!”

 

Người thời này đều coi trọng tài năng và tri thức, vì ham tiền mà làm chuyện ấy thì đáng khinh biết bao. Nhưng cũng không ai nói lời quá đáng gì, dù sao thì người ta cũng bỏ ra năm ngàn tệ tiền sính lễ cơ mà!