Thậm chí những kẻ thiển cận trong thôn còn không ai bảo mà cũng tự động kéo theo Lục Kiều về, dọc đường không ngừng nịnh bợ cô ta và Lưu Đại Quốc.
Ai nấy đều muốn nhờ Lục Kiều giới thiệu những ông chủ giàu có cho con gái mình. Năm ngàn tệ, đời này họ chưa từng thấy nhiều tiền đến thế.
Người trong thôn đặc biệt dò la, rất nhanh liền biết Lưu Đại Quốc là quản đốc của xưởng thực phẩm quốc doanh.
Nhắc tới xưởng thực phẩm, Lục Ngọc có ấn tượng sâu sắc, kiếp trước quản đốc xưởng này có mối quan hệ mờ ám với Lục Kiều.
Anh ta không thiếu tiền, nhưng do diện mạo xấu xí, ngược lại càng khát khao chinh phục những người đàn bà đẹp, không ngừng có lời ra tiếng vào, hai đứa trẻ vừa nãy cũng không phải một mẹ sinh ra.
Kiếp trước, Lưu Đại Quốc theo đuổi Lục Kiều, nhưng cô ta đã có Lý Dục Tài, không đồng ý anh ta. Lâu dần, còn trở thành "bạch nguyệt quang" trong lòng anh ta.
Bây giờ không biết thế nào mà hai người lại dây dưa qua lại với nhau.
Lục Kiều quả thực cũng có chút tài cán.
Nhưng sau khi nhìn Lưu Đại Quốc, Lục Ngọc quay đầu nhìn Phó Cầm Duy, cũng không biết Lục Kiều sống với Lưu Đại Quốc bằng cách nào, anh ta thực sự quá xấu, xấu đến mức gai mắt.
Vốn dĩ Lục Ngọc không cảm thấy mình mê mẩn trai thanh gái lịch.
Nhưng so với Lưu Đại Quốc, tướng mạo của Phó Cầm Duy quả thực là đẹp trai thuộc hàng cực phẩm, là kiểu chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thấy ánh hào quang rạng rỡ.
Phó Cầm Duy bị vợ mình nhìn như vậy, tai cũng hơi đỏ bừng, lén lút nắm lấy ngón út của Lục Ngọc, cả thôn đều đang bàn tán Lục Kiều, không ai phát hiện động tác nhỏ của họ.
…
Tiêu Thái Liên chướng tai gai mắt, nói với chị ba Phó: “Đứa con gái này đúng là chẳng chịu ngồi yên được, trước đây muốn vào huyện, sau khi không thành, lại qua lại với mấy lão đàn ông lớn tuổi, lúc nào cũng lắm mưu nhiều kế!”
Phạm Khắc Hiếu
Chị ba Phó nói: “Cũng không đến nỗi nào, ít nhất là không phải lo nghĩ chuyện tiền bạc.” Chị ta nói giọng dửng dưng, vốn dĩ chẳng hề ngưỡng mộ cô ta chút nào. Một cô gái đang yên đang lành lại đi làm mẹ ghẻ cho người ta, còn gả cho người đàn ông xấu xí đến thế.
Nhưng loại chuyện này như cá nhân uống nước, nóng lạnh tự biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Căn nhà tổ họ Lục lại một lần nữa bị đám đông vây kín.
Hễ thấy trẻ con bên ngoài, Lưu Đại Quốc lại rút kẹo ra cho chúng.
Tuy bác gái Lục vui mừng vì con gái mình tìm được đứa con rể khiến bà nở mày nở mặt, nhưng nhìn thấy bọn họ hào phóng như vậy, tim bà cũng đang rỉ máu. Kẹo này là của nhà mình cả, không nỡ cho, nhưng bà lại chẳng dám khuyên can Lưu Đại Quốc, đành kéo con gái mình lại, dụ con gái khuyên nhủ.
Ai ngờ Lục Kiều cũng chẳng mảy may bận tâm, phóng khoáng chẳng kém.
Chỉ còn mỗi mình bà ấm ức trong lòng.
Bác gái Lục nén giận, kéo con gái vào gian bếp, hỏi nhỏ: “Con tìm đâu ra cái của nợ này thế?”
Lục Kiều nghe mẹ nói vậy thì cau mày, đáp: “Mẹ có biết người ta ở thành phố tỉnh gọi anh ấy là gì không? Là Vua Kim Cương Lão Ngũ đấy!”
Nói đoạn, cô ta tiếp lời: “Biết bao cô gái trẻ măng muốn bám lấy anh ấy, mẹ còn có gì mà không vừa ý?” Nếu không phải nhờ cô ta lợi dụng ưu thế trọng sinh, tạo ra vô số cơ hội thì làm sao có thể dễ dàng tiếp cận anh ta được.
Nghe con gái nói vậy, Bác gái Lục cũng đành im lặng.
Dù sao thì danh tiếng của con gái bà đã xấu xí đến mức chẳng thể tìm được tấm chồng tử tế nào trong làng. Thôi thì nó tự kiếm được một người giàu có cũng là may, bà thở dài: “Nhưng mà con vừa cưới đã phải làm mẹ kế người ta rồi.”
Lục Kiều thì chẳng hề bận tâm: “Bây giờ con đang mang thai, phận bà bầu là lớn nhất!” Còn mấy đứa nhỏ, cứ tiện đâu thì nuôi đó. Cô ta còn cho mẹ biết, lần này Lưu Đại Quốc muốn để lũ trẻ ở lại đây nhờ ông bà nuôi dưỡng, mỗi tháng sẽ gửi một trăm tệ.
Đợi cô ta sinh con xong sẽ quay về quê, làm thủ tục nhập tên con vào gia phả, sau đó có thể chuyển hộ khẩu vào thành phố rồi.
Bác gái Lục lại lo lắng: “Chồng con trông có vẻ không phải người thật thà, lại giàu có như thế, nếu để nó ra ngoài, lỡ gặp mấy con hồ ly tinh dụ dỗ thì phải làm sao?”
Mà trên khía cạnh nào đó, lời bác gái nói cũng chẳng sai.
Lưu Đại Quốc không chỉ có Lục Kiều bên cạnh, mà còn dây dưa không dứt với ba người phụ nữ khác nữa.
Dù sao thì Lục Kiều đã thành công leo lên vị trí chính thất, nhưng những người đàn bà khác vẫn không ngừng dòm ngó. Bởi Lưu Đại Quốc vốn rất hào phóng với phụ nữ, chỉ cần theo anh ta một thời gian ngắn, cả nửa đời sau chẳng cần phải lo lắng gì nữa.