Dẫu sao Lưu Đại Quốc cũng là một lái buôn lọc lõi, giỏi tính toán nhất đời. Cho nhà Lục Kiều những hai nghìn tệ, khiến cô ta được thể diện lớn như vậy, thì lúc chẳng có ai kề bên, dĩ nhiên anh ta phải kiếm về chút lợi lộc. Dù Lục Kiều đang mang thai, tối đó anh ta vẫn không kìm được mà đòi hỏi ân ái. Lục Kiều vốn là kẻ sống dựa dẫm, chỉ đành ấm ức mà chấp thuận.
Sáng hôm sau, Lưu Đại Quốc vừa lòng ôm Lục Kiều, đoạn hỏi: “Người con gái xinh đẹp hôm qua là ai của em vậy?” Quả nhiên anh ta đã để ý từ hôm trước.
Trông cô gái ấy có vài phần giống Lục Kiều, song lại xinh đẹp hơn bội phần. Hơn nữa, trên người cô ấy còn toát ra một thứ khí chất tự tin hiếm có, thứ mà ngay cả ở tỉnh thành cũng khó lòng tìm thấy.
Lục Kiều hừ một tiếng: “Đó là em họ của em, mà người ta chỉ thích trai đẹp thôi!” Lời nói nhẹ bẫng vậy thôi mà cũng đủ dập tắt phân nửa ngọn lửa trong lòng Lưu Đại Quốc.
Lưu Đại Quốc chỉ gượng gạo cười ha ha làm ra vẻ không để tâm, rồi cũng chẳng hỏi thêm.
Anh ta dặn dò: “Em cứ ở đây mà tĩnh dưỡng cho tốt, tiền nong hàng tháng anh sẽ nhờ bưu điện gửi tới cho em. Cố gắng chăm sóc đứa bé, có việc gì gấp thì cứ gọi điện thoại cho anh.”
Dù sao thì hai người đã thành vợ thành chồng, anh ta cũng chẳng còn gì phải bận tâm.
Lục Kiều nũng nịu nói: “Anh không được phép lăng nhăng bên ngoài đâu đấy nhé!”
Phạm Khắc Hiếu
Lưu Đại Quốc đáp lời: “Có em rồi thì anh còn tâm trí đâu mà làm chuyện bậy bạ chứ?” Nói đoạn, anh ta cúi xuống hôn cô mấy cái: “Đợi anh nhớ em không chịu nổi, anh sẽ về thăm em ngay.”
Cách anh ta đối xử khiến Lục Kiều cảm thấy có chút tủi hờn. Rõ ràng là vợ chồng danh chính ngôn thuận, nhưng nghe cứ như thể cô là một người vợ bé vậy.
Lưu Đại Quốc lại rút ra hai trăm tệ đưa cho Lục Kiều dỗ dành, lập tức khiến cô ta hết giận mà vui vẻ trở lại.
Lục Kiều mới về được có một ngày, vẫn cảm thấy chưa đủ phô trương. Thế là hôm ấy, cô ta liền rêu rao với mọi người rằng sẽ làm thịt gà hầm đãi cả thôn ăn một bữa ra trò.
Cô ta còn dặn dò mọi người nhớ báo cho nhau, ai nấy cũng phải có mặt đông đủ.
Khi có người đến thông báo cho bà Tiêu Thái Liên, bà thẳng thừng từ chối không đến.
Không những không đi, bà còn cấm tiệt người nhà: “Sau này tốt nhất là ít qua lại với cái đám phụ nữ lẳng lơ ấy đi!”
Nếu hỏi ai là người mà bà Tiêu Thái Liên chướng mắt nhất, thì đó chính là Lục Kiều.
Hôm qua Tiêu Thái Liên về đến nơi đã muộn, nghe người ta kể Lục Kiều còn đòi Lục Ngọc phải nhường nhà cho cô ta.
Đúng là đồ mặt dày không biết xấu hổ!
Chỉ tại bà vắng mặt mà thôi, chứ nếu bà có mặt ở đó, chắc chắn sẽ phải cho cô ta một bài học nhớ đời, đúng là loại người không ra gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn trẻ con chưa nhìn thấu được sự hiểm độc của cô ta, nhưng Tiêu Thái Liên thì đã quá rành rồi. Cái nết của Lục Kiều chính là chỉ sợ thiên hạ này còn chưa đủ loạn mà thôi.
Giờ thấy Lục Ngọc sống ngày càng khấm khá, Lục Kiều tất nhiên là tức điên người. Một trưởng bối như Tiêu Thái Liên lẽ ra không nên chấp nhặt, nhưng nhìn cái bộ dạng vênh váo, hống hách của cô ta, trong lòng bà chẳng thể nào vui nổi.
“Có mấy đồng bạc lẻ thối hoắc thì làm ra vẻ ghê gớm lắm sao?” Bà lẩm bẩm. “Nó mời khách, chúng ta không ăn thì có làm sao chứ?”
Bà quay sang dặn chị ba Phó: “Con đi mua ba cân thịt về, chúng ta sẽ gói há cảo ăn cho đã!”
Chị ba Phó vừa nghe đến món há cảo, nước miếng đã tứa ra đầy miệng.
Món há cảo vốn cầu kỳ, tốn công tốn của, nên nhà chẳng mấy khi làm.
Cứ là nhân do Lục Ngọc tự tay làm, dù bỏ nhiều thịt hay ít thịt, thì hương vị cũng đều tuyệt hảo khó cưỡng.
Anh ba Phó nghe vậy cũng phát thèm, bèn nói: “Nhà mình đã có tủ lạnh rồi, chi bằng chúng ta làm đông đầy một tủ há cảo đi, khi nào thèm thì lấy ra luộc ăn thôi!”
Đúng là chuyện ăn uống thì anh ấy luôn nhanh nhạy.
Nghe vậy, chị ba Phó cũng như bừng tỉnh, nói ngay: “Phải rồi! Em sẽ nói với má ngay đây.”
Thật may là giờ này ai nấy cũng đều rảnh rỗi, cả nhà cùng xúm vào. Người nhào bột, người cán vỏ, người băm nhân, chỉ cần Lục Ngọc tới tẩm ướp gia vị là xong xuôi.
Để há cảo đông lạnh, muốn ăn lúc nào thì chỉ việc lấy ra luộc.
Chị ba Phó nói: “Để chị đi hỏi chị cả và chị hai xem họ có muốn góp tiền mua thịt làm há cảo chung không.” Đã có cái tủ lạnh rồi, dứt khoát làm nhiều một chút, mọi người cùng góp tiền vào, sau này ăn uống cũng không phải lăn tăn.
Thế là chị ta hăm hở đi thông báo cho chị cả, chị hai và cả Lục Ngọc nữa.
Ai nấy cũng đều đồng tình, dù sao thì họ đang làm ăn với món cổ vịt, trong tay cũng có của ăn của để cả rồi.
Bà Tiêu Thái Liên cũng bị thuyết phục, bèn nói: “Nhà ta tổng cộng chỉ còn mỗi phiếu năm cân thịt thôi!” Hơn nữa thì chịu, không có đâu.
Chị ba Phó liền nói: “Thì con sẽ đi đổi phiếu của nhà khác với họ.”
Chỉ cần nghĩ đến sau này lúc nào cũng có há cảo mà ăn, lòng bà Tiêu Thái Liên lại rộn ràng hẳn. Thế là bà liền lấy ra ba cân thịt, những người khác mỗi nhà cũng ba cân, vị chi là mười lăm cân thịt cả thảy.