Phiếu thịt của các nhà khác cũng chẳng mấy dư dả gì, chị ba Phó phải lần lượt đi đổi chác từng nhà, khó khăn lắm mới gom góp đủ số lượng.
Chị ba Phó và anh ba Phó liền hối hả ra chợ mua thịt.
Lục Ngọc dặn dò: “Nhớ mua loại thịt nạc nhiều nạc một chút nhé.”
Vì thịt dùng để gói há cảo thì khác với thịt nấu món ăn thông thường.
Há cảo nhân mỡ thịt, dầu cho trộn bao nhiêu rau vào cũng chẳng thể át đi vị béo ngậy.
Gia đình họ Phó ai nấy đều rõ Lục Ngọc có cái miệng sành ăn, nên trong khoản bếp núc, hễ cô nói gì là cả nhà đều răm rắp nghe theo.
Hơn hai tiếng đồng hồ sau, anh chị ba nhà họ Phó mới tất tả trở về.
Về đến đầu làng, họ còn cố ý đi một vòng lớn.
Cả xóm đều tận mắt thấy họ gánh về một gánh thịt lớn.
“Mua nhiều thịt đến thế để làm gì? Chẳng lẽ lại định phá két tiêu xài?”
Người trong thôn bụng bảo dạ, ai nấy đều hiểu rõ ngọn ngành.
Phạm Khắc Hiếu
Lục Kiều vốn đã kết oán sâu sắc với nhà họ Phó, giờ cô ta lại đắc ý ra mặt, lẽ nào nhà họ Phó chịu để yên cho cô ta lấn lướt?
Thấy hai nhà cứ như đang đấu võ đài, người trong thôn chỉ ước họ lao vào đánh nhau, còn mình thì được dịp hôi của ké chút thịt.
Lục Kiều dùng ba con gà bé tý để mời cả thôn ăn, làm sao mà đủ no được. Dân làng kéo đến, bụng dạ ai cũng chỉ muốn ké thêm chút thịt.
Bởi cơ hội được ăn một bữa thịt thịnh soạn như vậy đâu có dễ dàng.
Thế nên, khi thấy nhà họ Phó sắp sửa ăn thịt, ai nấy đều sáng mắt, mừng ra mặt.
Mà nếu đúng là Lục Ngọc xuống bếp thì dù chỉ toàn món rau thanh đạm, họ cũng vẫn cứ tấm tắc khen ngon.
Chị ba Phó nghe vậy, liền thủng thẳng đáp: “Nhà tôi đã lâu rồi không được ăn há cảo, nên hôm nay tính gói một bữa cho đã thèm!”
Người trong thôn xầm xì: “Thôi đi nào, có gói há cảo thì làm gì đến mức phải mua nhiều thịt như thế? Cả một gánh to kia mà!”
Chị ba Phó liền vênh váo ngẩng mặt: “Dù sao thì Lục Ngọc cũng đã sắm cái tủ lạnh to đùng rồi, để không thì phí của giời, chi bằng làm thật nhiều rồi bỏ đông ăn dần!”
Chị ta nói một câu như vậy, mọi người mới chợt nhớ ra, đúng là người ta cứ khiêm tốn mãi, hóa ra đã sắm sửa đồ đạc chẳng ai sánh kịp.
Gói há cảo để tủ đá ăn dần, muốn ăn lúc nào thì ăn, chỉ riêng cái sự phóng khoáng ấy thôi đã khiến cả thôn chẳng ai bì kịp. Thế là họ xúm xít theo chân chị ba Phó về nhà, bụng thầm nghĩ, có khi được ké nửa cái há cảo cũng đã là may mắn rồi.
Quả nhiên, khi chị ba Phó vừa về đến sân, trong nhà đã đâu ra đó cả rồi. Người thì đang nhào bột, người băm thịt làm nhân, riêng cải trắng đã băm đến hai chậu to lù lù.
Đợi thịt đã băm nhuyễn xong xuôi, Lục Ngọc mới đích thân ra tay ướp tẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những người tò mò bu quanh muốn học lỏm, Lục Ngọc cũng chẳng giấu giếm, cứ để họ thoải mái mà xem. Họ nhận ra Lục Ngọc chỉ dùng toàn gia vị quen thuộc, nào có khác gì cách họ vẫn làm đâu, vậy mà chẳng hiểu sao, mùi vị món ăn qua tay cô lại thơm ngon đến lạ.
Có người thắc mắc, mẹ chồng Tiêu Thái Liên liền lập tức chen vào: “Cái này ấy à, vẫn cứ là phải dựa vào thiên phú thôi!”
Kế đến công đoạn gói há cảo lại càng thoăn thoắt, thoắt cái đã xong. Họ đặt há cảo lên nia hong cho se mặt một chút, rồi chia ra từng mẻ, bỏ đông lạnh. Gần nửa cái tủ lạnh to đùng được lấp đầy bởi há cảo, khiến người trong thôn ai nấy đều tròn mắt thán phục, thèm thuồng muốn chết.
Với họ, muốn được ăn một bữa há cảo tươm tất phải đợi đến tận những dịp lễ tết lớn.
Còn nhà họ Phó bây giờ thì muốn ăn lúc nào cũng được, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy sướng rơn cả người rồi.
Hơn nửa số há cảo được cẩn thận bỏ đông, phần còn lại thì đem ra luộc ngay.
Thấy mọi người vẫn còn nán lại chưa chịu về, nhà họ Phó liền chia cho mỗi người một cái há cảo nóng hổi để nếm thử.
Không phải gia đình họ Phó keo kiệt gì, mà quả thực, trong cái thời buổi còn eo hẹp này, đồ ăn vẫn là thứ quý giá vô cùng.
Bấy giờ, nhiều nhà còn phải ăn cơm lén lút, sợ hàng xóm láng giềng sang ăn chực mất một miếng.
Dân làng nán lại đến tận bây giờ, cũng là vì cái miếng ăn hiếm hoi này thôi.
Há cảo vừa đến tay, ai nấy đều không màng nóng bỏng mà vội vàng cắn ngập răng. Nhân cải trắng xen lẫn thịt mỡ, ăn vào trong miệng mềm mại, thơm ngon chẳng khác nào viên thịt băm, dẫu chẳng cần chấm thêm nước chấm cũng đã đủ đậm đà.
Nhìn nhà họ Phó vừa chấm giấm chua vừa thêm chút nước tương tỏi ớt, ai nấy đều nuốt nước bọt, thầm nghĩ chắc chắn còn ngon gấp bội.
Một cái há cảo ấy chẳng những không khiến họ đỡ thèm, mà trái lại, chỉ càng khơi dậy cơn thèm thuồng trong bụng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Thế là hầu hết mọi người đều nhao nhao lên: “Tôi cũng đi mua thịt đây!” Hôm nay nhất định phải gói bằng được há cảo, bằng không e là tối nay sẽ khó mà chợp mắt nổi.
Chuyện nhà Lục Ngọc ăn há cảo, chẳng hiểu sao lại lọt đến tai Lục Kiều. Bây giờ cô ta đang mang thai, nghe vậy cũng đ.â.m ra thèm, đòi nhà mình phải gói ngay.
Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể để người khác hơn mình được!
Cô ta vừa hé răng, người nhà họ Lục lập tức xúm vào bắt đầu gói ghém. Nhưng tay nghề của họ thì làm sao mà sánh nổi với Lục Ngọc cơ chứ.
Cũng có vài người sang giúp một tay, tiện thể tính toán được ké vài cái há cảo.
Lục Kiều cố tình cho lượng thịt vào nhân há cảo còn nhiều hơn cả nhà Lục Ngọc, cốt để chứng tỏ mình chẳng thua kém gì.
Thế nhưng, kẻ đã nếm thử lại thành thật nói: “Không ngon bằng món của nhà Lục Ngọc!”
Người này quả thực có chút ăn nói không suy nghĩ, trong bụng nghĩ gì liền thốt ra nấy.
Điều này khiến Lục Kiều giận tím mặt, ăn chực còn dám xoi mói, một ngọn lửa giận bốc lên trong lòng, cô ta quát: “Không ăn thì cút đi, đừng có bén mảng tới nhà tôi nữa!”
Nói rồi tống cổ người nọ ra ngoài.