Bác gái Lục nói: “Dì giữ năm mươi tệ công xá, rồi dì sẽ bày mưu tính kế giúp con, đảm bảo con chẳng tốn một xu nào vẫn cưới được vợ. Còn hai trăm bốn mươi tệ này, con cứ giữ lấy mà tiêu.”
Nói xong, bà ta có chút căng thẳng, tim đập bình bịch.
Lâm Mạnh nói: “Dì nói ra xem nào.”
Gã kiếm số tiền này đâu có dễ dàng gì, chỉ là đang kiêu căng tự mãn vì thấy mình có thể dễ dàng kiếm được nhiều tiền, thích nhìn đám thân thích xun xoe bợ đỡ, chiều chuộng gã!
Sau đó, Bác gái Lục bèn bày cho gã một vài chiêu trò đê tiện. Dì ta nói, “Liệt nữ sợ triền lang”, chỉ cần ngày nào cũng tới dây dưa, thời gian lâu dần, hàng xóm láng giềng chỉ trỏ ra vào, tám chín phần là sẽ thành công.
Đến lúc ấy, đừng nói Phó Cầm Duy có muốn bảo vệ Lục Ngọc cũng chẳng được, mà cho dù anh ta có gật đầu, thì mẹ anh ta là Tiêu Thái Liên cũng đời nào chịu cho.
Lâm Mạnh nghe xong, cười nói: “Đúng là dì hai có mánh khóe!”
Bác gái Lục lấy năm mươi tệ của gã, vui đến quên trời đất, ngoài miệng lại nói giọng ngọt xớt: “Haiz, mọi thứ dì hai làm không phải đều là vì con sao? Mẹ con đã mất, sau này dì chính là mẹ ruột của con đó.”
“Dì hai, con không ngờ dì lại tốt với con đến vậy. Con còn có một món đồ quý này, dì cứ giữ giúp con trước, đợi lúc con cần rồi đưa con.”
Lâm Mạnh nói xong, lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra nhìn, bên trong là một cái vòng vàng lấp lánh.
Bác gái Lục xem xong, lòng nở hoa, hận không thể lập tức chiếm làm của riêng.
Chỗ của Lâm Mạnh đều thành nơi tụ tập của đám bạn bè gã, đều là một đám vô công rồi nghề, tay chân không sạch sẽ.
Lần trước, khi chúng phân chia chiến lợi phẩm, gã lén lút giấu thêm cái vòng vàng này. Bảy mươi lăm tệ một gam, năm mươi gam, tận mấy nghìn tệ, để ở đâu gã cũng không yên tâm!
Bây giờ dì hai đối tốt với gã như vậy, vừa hay có thể gửi ở nhà bà ta.
Lời hay không mất tiền mua, Bác gái Lục phóng khoáng nói: “Dì đã sớm nói con là một đứa trẻ có tiền đồ. Lúc đầu cậu con đều nhìn lầm con rồi, sau này con cứ sống thật tốt, cho đám người không có mắt đó nhìn xem! Món đồ này cứ để ở chỗ dì, con cứ yên tâm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Mạnh nói: “Dì hai à, đây là thứ đáng giá nhất trong cái gian nhà rách nát của cháu. Để ở chỗ dì thì được, nhưng dì phải viết cho cháu một tờ giấy xác nhận đàng hoàng.”
Nụ cười trên gương mặt bác gái Lục cứng lại, bà ta gằn giọng: “Con còn không tin dì sao?”
Lâm Mạnh nhìn chằm chằm vào bà ta. Một thằng lưu manh như hắn, tất nhiên hiểu rõ sự trọng yếu của tờ giấy trắng mực đen này.
Phạm Khắc Hiếu
Cuối cùng, bác gái Lục chột dạ, tìm một tờ giấy trong nhà anh ta, viết giấy xác nhận vòng vàng để ở chỗ bà ta, còn điểm chỉ một cách cẩn thận.
Lâm Mạnh cất kỹ tờ giấy, liền đi tìm Lục Ngọc.
Muốn chiếm đoạt trái tim mỹ nhân, hắn quyết tâm dùng chiêu trò. Lâm Mạnh ra đồng, nhìn Lục Đại Niên đang còng lưng cuốc đất trong ruộng, quần quật như con trâu già.
Những người xung quanh vừa thấy Lâm Mạnh tới, ai nấy đều lộ rõ vẻ chán ghét.
Đàn ông con trai tay chân lành lặn mà cả ngày chỉ biết chây lười ở nhà, còn thêm cái thói ăn cắp vặt, trộm gà bắt chó. Ai nấy ngoài miệng không nói gì, nhưng đều ngứa mắt mà tránh xa.
Lâm Mạnh cũng chẳng bận tâm, hắn cầm một khối đất trong ruộng, đập mạnh lên lưng Lục Đại Niên. Lục Đại Niên đau điếng, quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Mạnh đứng bên cạnh cất giọng cợt nhả: “Cha vợ ơi, đang làm việc đấy à?”
Hôm qua Lục Đại Niên đã tức giận đến tím mặt, không ngờ hôm nay tên khốn này còn dám trơ tráo khiêu khích ông trước mặt bao người.
“Cậu còn dám tới đây ư?” Lục Đại Niên cũng chẳng thiết làm nữa, vác cuốc định bổ vào người hắn.
Lâm Mạnh nói lớn: “Vậy thì sao, sau này Lục Ngọc chính là vợ của tôi!”
Những người xung quanh đâu thể không nhìn ra, đây là thằng lưu manh muốn chiếm lợi lộc, muốn cưới vợ hời.
Lục Đại Niên tức điên, sấn tới đánh nhau với hắn. Lần này Lâm Mạnh không tránh, biết ông là người thành thật, hắn uy h.i.ế.p ông nói: “Nếu ngoan ngoãn nghe lời thì gả con gái tới, còn nếu không nghe lời…”
Hắn ghé sát bên tai Lục Đại Niên nói nhỏ: “Tôi sẽ chỉnh c.h.ế.t cả nhà ông!”