Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 26: Quyết Định



 

Lục Ngọc đang nói chuyện với Phó Cầm Duy, nhìn thấy chị dâu hàng xóm chạy tới nói: “Tiểu Ngọc ơi, cha em đánh nhau với Lâm Mạnh rồi! Tên khốn đó còn rêu rao nói sẽ kết hôn với em. Chị chạy về trước, em phải cẩn thận một chút đấy.”

 

Mẹ Lục nghe vậy, sợ tới mức nói năng cũng không lưu loát: “Không xảy ra chuyện gì đấy chứ!”

 

Lục Ngọc đè nén ngọn lửa giận đang cuộn trào trong lòng, cô vừa định đi, đã bị Phó Cầm Duy gọi lại: “Để tôi đi xem thử, em ở nhà.”

 

Lục Ngọc nhíu mày nói: “Anh ta là nhắm vào tôi, không cần anh, để tôi tự xử lý!”

 

Phó Cầm Duy sững người, không ngờ cô gái trông vừa xinh đẹp vừa ngoan hiền như vậy, nhưng tính cách lại tiềm ẩn một loại sức sống dã tính hừng hực.

 

Lục Ngọc kéo mẹ Lục đi cùng. Lúc Lục Đại Niên đánh nhau với Lâm Mạnh, những chú bác làm việc trong ruộng đều tới giúp. Loại người như Lâm Mạnh nhát như cáy gáy, lần duy nhất thành công quật ngã Lục Đại Niên là do hắn đánh lén.

 

Nhìn thấy nhiều nông dân muốn đánh hắn như vậy, hắn chạy nhanh như chạch.

 

Người trong thôn ai cũng coi thường hắn, thấy hắn chạy nhanh, đuổi cũng không kịp. Ai nấy tiện tay nhặt vội gạch đá trong ruộng, đứng từ xa ném tới tấp vào lưng hắn. Lâm Mạnh đau điếng, nhe răng trợn mắt mà ba chân bốn cẳng tháo chạy.

 

Khi Lục Ngọc tới, đã không còn nhìn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.

 

Mẹ Lục vội vàng kiểm tra Lục Đại Niên, thấy toàn thân ông dơ bẩn sau khi bị Lâm Mạnh kéo lăn vài vòng trong ruộng, nhưng không bị thương nghiêm trọng gì, chỉ là bị những lời lẽ khốn nạn của Lâm Mạnh chọc tức mà thôi!

 

“Cái tên khốn kiếp đó!” Lục Đại Niên hằm hằm nói.

 

Mẹ Lục cũng hơi giận, than rằng: “Thế gian này còn đâu vương pháp nữa!”

 

“Tôi đi tìm trưởng thôn.” Một người xung quanh tự xung phong nói.

 

Trước đây, mọi người không phát hiện Lục Ngọc xinh đẹp như vậy là vì cô rất ít khi ra ngoài, không ngờ nhà họ Lục lại giấu một mỹ nhân khuê các.

 

Những người đàn ông ở đây, ai mà chẳng hiểu cái tên bại hoại Lâm Mạnh kia đang mưu tính chuyện gì.

 

Lục Ngọc nói: “Cha à, cha xin nghỉ trước đi.”

 

Lục Đại Niên vẫn cố gắng: “Không sao đâu con.”

 

Nhưng mẹ Lục đứng bên cạnh lại tinh mắt nhận ra trên cánh tay ông có vết m.á.u thâm. Những người xung quanh vội vã khuyên: “Anh Lục về nhà băng bó vết thương trước đi!”

 

Lúc này Lục Đại Niên mới chịu theo họ trở về.

 

Lục Ngọc về đến nhà liền viết một bức thư tố cáo. Trước khi xuyên không, cô từng đọc qua tình tiết trong truyện, biết rõ Lâm Mạnh đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì để kiếm chác.

 

Kiếp trước, hắn ta cưỡng bức không thành, kiếp này lại còn muốn giở trò cũ, lợi dụng dư luận để cô thân bại danh liệt, sau đó lại nhảy vào hớt váng. Loại người như vậy, c.h.ế.t không hết tội!

 

Lục Ngọc viết xong bức thư tố cáo, còn chạy sang nhà hàng xóm xin ba cọng lông gà gắn vào phong bì. Bưu tá nhìn thấy loại thư này cũng sẽ ưu tiên gửi trước.

 

Sau khi gửi thư qua bưu điện, Lục Ngọc lục hết tất cả các túi áo quần, tìm ra toàn bộ gia sản của mình: hai hào năm xu. Cô vội vàng chạy đến trạm xá mua một lọ thuốc tím hết một hào. Bông gòn thì được người của trạm xá cho, cô mang về nhà khử trùng vết thương cho cha.

 

Phó Cầm Duy rất nhanh lại tìm đến, mang theo mấy quả trứng gà tươi rói. Trong thời buổi lương thực khan hiếm như thế này, chỉ có khi cưới hỏi người ta mới dám lấy ra dùng.

 

Lục Ngọc vừa thoa thuốc nước lên vết thương của cha, vừa nhìn thấy Phó Cầm Duy lại tới.

 

Trong lòng cô cũng thay đổi suy nghĩ. Trước đây, cô chỉ muốn sống một cuộc đời thanh bạch một mình, sau đó tìm cơ hội kiếm chút tiền riêng. Nhưng giờ đây, cô đã đánh giá sai tình hình hiện tại.

 

Hoàn cảnh nông thôn vốn bảo thủ, cô lại là người đã gả thay rồi trở về. Chuyện tốt thì khó mà lan xa, chuyện xấu lại đồn thổi vạn dặm. Nếu cô cứ khăng khăng ở lại nhà, áp lực lên cha mẹ cũng sẽ rất nặng nề. Hôm nay có Lâm Mạnh, nói không chừng ngày mai lại có kẻ khác giở trò.

 

Dân làng bây giờ thì đều giúp cô lên tiếng chỉ trích kẻ xấu, nhưng lần sau thì sao, và những lần sau nữa thì sao? Cô không dám đánh đổi.

 

Phó Cầm Duy trầm tĩnh, ít nói, không hay trò chuyện.

 

Thấy Lục Ngọc như thể đã hạ quyết tâm lớn, cô trang trọng bước tới, nói với anh: “Tôi muốn hỏi anh một câu, anh thật lòng muốn chung sống cùng tôi, hay chỉ là bày ra vẻ bề ngoài như vậy?”

 

Nếu nói về người đàn ông có nhân phẩm tốt nhất trong thôn này, e rằng cũng chỉ có Phó Cầm Duy. Lục Ngọc vì đã trải qua kiếp trước nên vẫn rất tin tưởng anh.

 

Chương 27

 

Em Có Thể Dịu Dàng Hơn Một Chút Không?

 

Phó Cầm Duy đáp: “Thật lòng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong tâm khảm anh vẫn nặng nợ lễ nghĩa truyền thống. Một khi đã bái đường, tức là đã thành người một nhà rồi. Anh luôn thường xuyên lui tới nhà Lục Ngọc. Mỗi lần chị ba Phó thấy thế đều trêu chọc là đàn ông con trai không nên quá vồn vã, mất đi vẻ đứng đắn.

 

Lần này, anh về thôn kết hôn tổng cộng xin nghỉ phép ba ngày. Một ngày cho lễ cưới, một ngày cho sự cố vừa rồi, hôm nay đã là ngày thứ ba. Anh còn phải đi làm, nên rất mong Lục Ngọc sẽ theo anh về nhà.

 

Lục Ngọc nói: “Sau khi chúng ta kết hôn, ba trăm tệ sính lễ đó, anh có đồng ý để tôi dùng để mua lương thực giúp nhà mẹ đẻ tôi không?” Trong thôn, người ta rất coi trọng sính lễ và của hồi môn, nhưng nhà Lục Ngọc đến một bộ chăn đệm tươm tất cũng không có. Nếu không có chút của hồi lễ nào, người bình thường cũng khó lòng chấp nhận.

 

Phó Cầm Duy đáp: “Được.”

 

Vốn dĩ mẹ anh đã dặn anh đưa sính lễ cho Lục Ngọc, nên anh cũng thuận tay rút tiền đưa cho cô.

 

Lục Ngọc nói: “Anh có nguyện vọng gì với tôi cũng cứ bày tỏ.”

 

Phó Cầm Duy trầm ngâm một lúc rồi nói: “Em có thể nhẹ nhàng hơn một chút không?”

 

Cái anh luôn thấy đều là Lục Ngọc đang gay gắt cãi cọ với người khác.

 

Lục Ngọc nghe xong, khẽ nhíu mày lại, vẻ mặt như cực kỳ không bằng lòng với quan niệm cứng nhắc rằng phụ nữ cứ phải mềm mỏng hiền dịu. Lời tới bên miệng, nhưng cô lại nghĩ tới những lần Phó Cầm Duy đã giúp đỡ mình, bèn kìm lại: “Tôi sẽ hết lòng cố gắng.”

 

Lục Ngọc ngừng một lát, lại nói: “Phải rồi, tiện thể hỏi thăm một chuyện, không có phiếu lương thực, có thể mua được lương thực không?”

 

Phó Cầm Duy nói: “Tôi có quen một cán bộ.”

 

Anh ấy làm việc ở cung tiêu xã, nơi chuyên lo việc phân phối lương thực dựa theo tem phiếu. Phó Cầm Duy có quen một người làm ở kho lương thực. Đơn vị của anh ấy phúc lợi tốt, cộng thêm trong nhà có mấy cán bộ, nên lương thực được cấp phát không dùng hết. Hơn nữa còn có thêm tem phiếu từ nhiều người, thành ra số dư ra thường được bán chui ra bên ngoài.

 

Đơn vị họ không chỉ có mỗi anh ấy muốn bán lương thực, những người khác cũng tìm đến anh ấy nhờ cậy tìm đầu ra.

 

Phó Cầm Duy dẫn Lục Ngọc đến nhà người buôn bán lương thực đầu trọc ở trong huyện. Anh ta cười híp mắt đón: “Ôi chao, hai người đến đây có việc gì thế?”

 

Phó Cầm Duy đáp: “Vợ tôi muốn mua ít lương thực, tôi nghĩ anh có mối quan hệ rộng, chắc có thể mua được ít đồ không cần tem phiếu, phải không?”

 

Anh trọc đầu nghe vậy, gật gù: “Ôi chao, cậu đã kết hôn rồi cơ à, cô em dâu này thật là xinh đẹp! Chúng tôi thì chuyên làm ăn với mối quen thôi, nhưng chú Phó đây đâu phải người ngoài, vậy chú cần bao nhiêu lương thực đây?”

 

Lục Ngọc hỏi giá. Đúng là có đắt hơn trong cửa hàng mậu dịch quốc doanh một chút, nhưng không cần tem phiếu nên cũng đành chấp nhận.

 

Giá chợ đen ở huyện còn đội lên cao hơn thế này nhiều, mà người dân bình thường muốn kiếm được chút lương thực không cần tem phiếu thì cũng chẳng biết tìm ở đâu ra.

 

Lục Ngọc mua hai mươi lăm cân dầu đậu nành, năm mươi cân gạo, năm mươi cân bột mì và năm mươi cân ngũ cốc thô. Tổng cộng hết một trăm năm mươi tệ.

 

Lục Ngọc dứt khoát trả tiền, nhưng để tìm được xe thồ chở về thì còn phải tốn thêm mười tệ nữa. Cô hơi xót số tiền này, nhưng cũng đành chịu, vì những thứ hàng như thế này đâu thể nào công khai vận chuyển giữa ban ngày ban mặt.

 

Việc vận chuyển này luôn đi kèm với rủi ro, dĩ nhiên người ta cũng phải kiếm chác chút ít.

 

Trả tiền xong, thế là tối đến họ cứ việc ra đầu thôn mà nhận hàng thôi.

 

Mọi chuyện đã xong xuôi, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc tán gẫu, Lục Ngọc mới biết anh trọc đầu kia còn có chân lái xe tải cho chính kho lương thực.

 

Lục Ngọc hỏi: “Xe tải của các anh có chạy qua thôn chúng tôi không?”

 

Anh trọc đầu đáp: “Có chứ!”

 

Lục Ngọc dặn dò: “Vậy các anh cố gắng đi vòng đường khác nhé, chỗ chúng tôi dạo này tình hình không được yên ổn cho lắm.”

 

Anh trọc đầu cười khẩy: “Thời buổi này thì ở đâu mà chẳng yên ổn.” Nói rồi, anh ta cũng chẳng quá để tâm đến lời cô.

 

Lục Ngọc nhấn mạnh: “Đúng là thật đó, nghe nói trên đường còn có kẻ cướp giật lung tung.”

 

Anh trọc đầu cười ha hả, sau đó nói: “Thời này đang truy quét gắt gao, ai mà dám ra mặt cướp bóc, chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?”

 

Lục Ngọc thấy vậy cũng không khuyên thêm nữa.

 

Sau khi cảm ơn người đàn ông trọc đầu, Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy trở về. Hai người lên xe buýt về thôn thì đã hết chỗ. Cả hai chỉ đành đứng, trong khi cô bán vé vẫn ra sức mời thêm khách, cố nhồi nhét hết người này đến người khác. Xe buýt ngày càng chen chúc, hai người sát gần vào nhau. Trên đường, xe còn xóc nảy liên hồi, Phó Cầm Duy một tay nắm thanh ngang, tay kia giữ chặt Lục Ngọc, che chắn để cô không bị người khác xô đẩy.

Phạm Khắc Hiếu

 

Mấy lần xe phanh gấp, Lục Ngọc vô thức vòng tay ôm lấy eo Phó Cầm Duy. Cô giật mình, lập tức buông tay ra ngay.

 

Phó Cầm Duy làm ra vẻ nghiêm nghị, mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, thế nhưng hai vành tai anh lại ửng đỏ một cách khó hiểu.