Lục Ngọc trèo lên xe trước, Phó Cầm Duy liền ngồi tựa vào yên sau, đoạn anh đưa một tay ôm lấy vòng eo cô. Cả người Lục Ngọc như giật nảy, giọng nói cũng trở nên gấp gáp: “Anh… anh có thể đừng ôm em như vậy không?”
Thẳng thừng, Phó Cầm Duy đáp: “Không thể!”
Được ngồi trên xe, đường hoàng ôm eo vợ mình giữa ban ngày ban mặt, rõ ràng đây chính là phần thưởng ngọt ngào dành cho anh.
Phó Cầm Duy không chỉ ôm bằng một tay, mà bàn tay còn lại cũng không chịu yên mà quàng sang người vợ mình. Được toàn tâm toàn ý ôm chặt lấy vợ mình như vậy, khóe môi Phó Cầm Duy khẽ nở một nụ cười thỏa mãn.
Lục Ngọc chỉ đành đỏ bừng mặt chịu đựng, vừa ngượng ngùng vừa lảo đảo đạp xe. Cuối cùng, Phó Cầm Duy vẫn không nỡ để vợ mình phải mệt nhọc, mới định lên tiếng để anh chở.
Lục Ngọc dường như đã cảm nhận được ý định của anh, chẳng đợi anh lên tiếng, cô đã khéo léo làm bộ mệt mỏi. Thế là, Phó Cầm Duy và Lục Ngọc đổi chỗ, anh lại là người chở cô.
Nào ngờ Lục Ngọc lại cố tình nghịch ngợm, vừa ngồi lên đã vòng tay ôm chặt lấy eo anh.
Bàn tay Lục Ngọc mềm như nước, mỗi lần khẽ vòng qua eo, vầng trán Phó Cầm Duy lại nổi gân xanh. Vốn dĩ vòng eo là nơi cực kỳ mẫn cảm của anh, nay bị người thương ôm chặt, quả thật là một cực hình ngọt ngào.
Ấy thế mà Lục Ngọc vẫn còn hờn dỗi, trách anh vừa rồi đã ôm ấp, vuốt ve lung tung.
Giọng Phó Cầm Duy mang theo chút khàn khàn, cố tỏ vẻ nghiêm nghị: “Không chịu ngồi yên thì cứ việc chui vào lùm cây!”
Dù sao thì khi trời vào thu, lùm cây ven đường vẫn còn xanh tốt, hai bên đường vắng vẻ xưa nay vẫn là chốn hò hẹn của đám trai gái trong thôn.
Lục Ngọc chợt cứng người, sau đó liền ngoan ngoãn ngồi yên.
Cô nào phải cố tình trêu chọc, chỉ là tò mò mấy hôm nay anh nghỉ ngơi ở nhà mà sao vóc người vẫn săn chắc đến lạ, nên mới lỡ tay dò xét nhiều lần.
Ai ngờ Phó Cầm Duy lại ngượng ngùng đến mức hóa giận.
Cả hai đều có chút bối rối, nhưng cơn gió thu dịu dàng như vuốt ve, phả vào mặt khiến người ta dễ chìm vào giấc ngủ.
Khi Lục Ngọc choàng tỉnh, họ đã về đến nhà. Phó Cầm Duy vừa khéo đắp chăn cho cô.
Lục Ngọc mắt tròn xoe, gương mặt còn vương nét mơ màng, gò má sau giấc ngủ say ửng hồng, trông thật đáng yêu.
Phạm Khắc Hiếu
Chẳng hiểu sao, Phó Cầm Duy lại chủ động cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi cô.
Lục Ngọc chợt tỉnh hẳn, vội vàng đẩy anh sang một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phó Cầm Duy cười tủm tỉm: “Vừa nãy trên đường về em đã ngủ thiếp đi rồi.” Chính anh là người đã bế cô vào tận phòng.
Vốn dĩ Phó Cầm Duy luôn tỏ ra đứng đắn, nghiêm túc, nhưng hễ nhìn thấy Lục Ngọc, lòng anh lại nổi lên những ý nghĩ trêu chọc. Anh liền trực tiếp dùng đầu gối ghì chặt cô dưới lớp chăn.
Chiếc chăn bị ghì chặt, Lục Ngọc bị giữ yên. Phó Cầm Duy nghiêng người tới, thì thầm: “Còn dám nghịch ngợm không?” Anh vẫn còn nhớ rõ "món nợ" vừa rồi khiến anh suýt nữa không kìm lòng nổi.
Mặt Lục Ngọc đỏ bừng: “Em nào có đâu.”
Ánh mắt Phó Cầm Duy sâu hun hút, ghé sát nói: “Em có đấy chứ, em đã chạm vào eo anh!”
Bàn tay mềm mại như vậy, đặt ngang eo anh, quả thật là thử thách lớn nhất đối với khả năng kiềm chế của anh. Anh khẽ nói: “Sau này chúng ta sinh một đứa con gái nhé, ngọt ngào y như em vậy!”
Lục Ngọc vừa nghe đến chuyện sinh con, liền ho khan một tiếng, che đi sự ngượng ngùng.
Quả thực, trong chuyện này đàn ông chẳng cần luyện tập gì nhiều. Mới ngày nào Phó Cầm Duy còn ngượng ngùng như một lão cán bộ.
Bây giờ thì chẳng khác nào một mãnh thú vừa thoát cũi sổ lồng, bên ngoài vẫn nho nhã điềm đạm, nhưng khi ở bên cô thì lại hung hãn, cuồng nhiệt đến bất ngờ.
Lục Ngọc giục: “Thôi đừng nghịch nữa, em còn phải ra ngoài làm việc! Anh không được đi theo đâu đấy.” Trước khi đi, cô còn phải lo ngâm mớ sơn trà dại.
Cô gái nhỏ bên ngoài thì ra vẻ cứng cỏi, nhưng bên trong lại yếu mềm, đến lúc đi còn lúng túng bước chân.
Lúc này họ vẫn còn ở nhà họ Phó, cả đại gia đình quây quần xung quanh, dĩ nhiên không tiện làm gì thái quá. Vừa nghĩ tới sắp được chuyển ra ngoài ở riêng, lòng anh lại ngập tràn mong đợi.
Quả đúng như dự liệu, Lục Ngọc vừa bước chân ra ngoài đã bị mấy chị dâu trêu ghẹo.
Mấy chị dâu vẫn thường buông lời trêu ghẹo cô, nhưng vừa nãy suýt chút nữa cô đã bị Phó Cầm Duy làm cho mê mẩn, nên nghe xong lại đỏ mặt, tim đập thình thịch.
Cách làm sơn trà ngâm rất đơn giản, chỉ cần cho đường, nước và những trái sơn trà vào nồi, từ từ ngào cho đến khi sánh lại là được.
Lục Ngọc vừa quay về, đã có người sang báo tin, nói trưởng thôn muốn gặp cô một lát.
Chị Ba Phó nhanh nhảu nói: “Để chị ngâm cho, em cứ đi đi!” Giờ chị ấy cũng chịu khó làm việc, thi thoảng lại ăn vài quả sơn trà ngâm đường.
Lục Ngọc cảm kích nói: “Vậy thì làm phiền chị Ba nhiều rồi.”
Chị Ba cười xòa: “Có sá gì đâu.”