Lục Ngọc không rõ trưởng thôn gọi mình có việc gì, bèn tức tốc đi ngay.
Vừa đến nơi, cô mới nhận ra, Lục Kiều cũng có mặt.
Lục Kiều nhìn thấy gò má Lục Ngọc ửng hồng, cô ả cũng là người đã có chồng, liền nghĩ ngay đến điều gì đó mờ ám, trong lòng dâng lên chút ghen tị, tức tối lườm nguýt Lục Ngọc một cái.
Lục Ngọc vốn chẳng màng đến ánh mắt của cô ta, quay sang hỏi trưởng thôn: “Dạ, có chuyện gì vậy ạ?”
Trưởng thôn nói: "Mớ rau củ của chúng ta đã chín một lứa rồi, có thể biếu một vài vị lãnh đạo trong huyện nếm thử trước, sau đó mới mang ra bán."
Sau mùa gặt, rau dưa bên ngoài vốn đã khan hiếm. Lứa rau củ trái vụ này đến đúng lúc, chắc chắn sẽ mang lại nguồn thu đáng kể cho thôn.
Lục Ngọc đáp: "Vâng, cháu sẽ đi cùng Phó Cầm Duy ạ!"
Kể từ lần trước, Phó Cầm Duy đã gây ấn tượng tốt trước mặt các đồng chí lãnh đạo huyện, họ rất quý trọng anh.
Mấy lần rồi, các vị lãnh đạo đều muốn Lục Ngọc đưa Phó Cầm Duy theo, bởi họ có lòng muốn trọng dụng nhân tài. Sinh viên đại học ở trong huyện đâu có nhiều.
Lục Ngọc còn định bụng, lần này ra ngoài sẽ mua cho Phó Cầm Duy một miếng thịt bò, rồi nấu cho anh ấy món mì thịt bò ngon lành.
Ai ngờ Lục Kiều ở bên cạnh lại chen lời: "Bác Trưởng thôn, hay là cháu đi cho. Cháu là vợ của xưởng trưởng Xưởng Thực phẩm của tỉnh, chắc chắn sẽ được coi trọng hơn! Biết đâu còn có thể kết nối làm ăn, mang thêm chút lợi ích cho thôn mình."
Danh tiếng của Lục Kiều vốn không mấy tốt đẹp, khó khăn lắm mới tìm được người chồng có chức có quyền, vậy mà cô ta lại làm anh ta giận bỏ đi. Giờ cô ta phải khẩn trương làm một vài việc để chứng minh năng lực của mình trong thôn.
Huống hồ, phần lớn các vị lãnh đạo huyện cô ta đều biết. Ai có tính khí gì, cô ta đều hiểu rõ từng đường đi nước bước. Thấy Lục Ngọc đã trở thành nữ cán bộ, Lục Kiều không thể nào cam tâm.
Nếu cô ta ở đây, làm gì có chỗ cho Lục Ngọc. Suy cho cùng là người trọng sinh về, có chút to gan, dám tranh đoạt cho bản thân.
Chuyện tặng quà này chính là cơ hội tốt để cô ta lấy lòng.
Trưởng thôn có phần coi thường Lục Kiều, chỉ cảm thấy cô ta tự cao tự đại mà chẳng có năng lực, không phải người đáng mặt tin cậy.
Ông bảo: "Chuyện này vẫn luôn do con bé Lục Ngọc phụ trách, nếu không có nó, những thứ này đã chẳng về được thôn ta, không cần cô đâu."
Lục Kiều không chịu bỏ cuộc: "Cháu còn có những mối quen biết ở mảng này, bác không thể chỉ vì những thành kiến cũ mà không cho cháu cơ hội được. Đây cũng là cơ hội cho cả thôn, cháu cũng đâu phải vì riêng bản thân mình."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc hỏi: "Chị có thể làm được tới mức nào?"
Lục Kiều đáp: "Tôi có thể đóng gói thành hàng đặc sản cao cấp, rồi vận chuyển lên tỉnh bán được giá tốt."
Phạm Khắc Hiếu
Lục Ngọc tiếp tục hỏi: "Xe cộ lấy ở đâu ra?"
"Chồng tôi là xưởng trưởng, trong xưởng có xe ô tô!"
"Nếu quả thực đúng như lời chị nói, vậy thì chuyện này giao cho chị!"
Lục Kiều vô cùng tự tin nói: "Cứ đợi mà xem!"
Sau đó cô ta liền ra ngoài gọi điện thoại.
Trưởng thôn đứng bên cạnh tỏ vẻ khó hiểu, hỏi Lục Ngọc: "Tại sao lại để cô ta làm?"
Lục Ngọc biết cô ta là người trọng sinh, có một số cách riêng của mình, tất nhiên phải để chị ấy thử sức, cô giải thích: "Thế này, chúng ta sẽ đi theo hai con đường. Cháu chạy vào huyện, còn chị ấy chạy lên tỉnh. Cùng nhau bán, như vậy sẽ mở rộng hơn kênh tiêu thụ cho thôn mình, người được lợi là cả thôn."
Trưởng thôn vỡ lẽ, càng cảm thấy Lục Ngọc thật rộng lượng, không hề so đo chuyện cũ, ông nói: "Quả nhiên con là một người đáng để học hỏi."
Lục Ngọc nói: "Chị ấy muốn tặng quà, thì cứ để chị ấy đi." Tặng quà cũng là một công việc đòi hỏi sự khéo léo, phải hạ thấp bản thân, không dễ chịu chút nào, Lục Kiều nguyện ý nhận, cô còn mừng là khác.
Trưởng thôn thở dài: "Nếu Lục Kiều cũng giống như con thì tốt biết mấy."
Lục Kiều nôn nóng thể hiện bản thân, lập tức gọi điện thoại cho Lưu Đại Quốc, cuộc đầu tiên không thấy ai nhấc máy.
Gọi thêm nữa, Lục Kiều gọi liên tục bảy tám cuộc, lần nào cũng là người thư ký nghe máy, thông báo xưởng trưởng đang bận.
Trưởng thôn tiếc tiền muốn đứt ruột, nói: "Hay là cô thôi đi, đừng lãng phí tiền điện thoại nữa!"
Lục Kiều ghét nhất là người khác coi thường mình, cô đáp lại: "Bác đừng quản, cháu tự có cách làm của riêng mình!" Cô thầm hạ quyết tâm, nhất định phải một mình làm nên việc lớn này, khiến mọi người phải nể phục.
Lục Kiều cứ kiên trì gọi điện thoại không ngừng, khiến bí thư thôn cau mày khó chịu ra mặt. Cô ta quẳng mười tệ tiền điện thoại cho ông, sau đó bí thư thôn liền tránh mặt, cốt để khỏi phải thấy cô ta dây dưa phiền phức.