Người lái xe vênh váo bỏ đi, hai người Lục Kiều và chủ nhiệm phụ nữ đứng trân trân tại chỗ.
Hàng hóa còn chất đống, muốn tìm thêm một chuyến xe nữa cũng chẳng biết tìm đâu ra.
Chủ nhiệm phụ nữ trong lòng cũng có chút bực bội Lục Kiều, nhưng chuyện đã lỡ làng như vậy, phàn nàn cũng chẳng ích gì, đành tự mình đi theo biếu rau.
Mang theo nhiều đồ đạc như vậy, lúc tới nơi, cả hai đã ướt đẫm mồ hôi, trông vô cùng nhếch nhác.
Người bảo vệ không rõ chuyện, còn tưởng họ vào huyện để bán buôn hàng hóa, dĩ nhiên là không cho vào. Mất một hồi lâu năn nỉ, họ mới được phép mang đồ vào.
Lục Kiều còn ngỡ có thể nhân cơ hội này mà bắt chuyện, tạo dựng mối quan hệ. Thế nhưng, vừa nghe nói không phải Lục Ngọc, các vị lãnh đạo này ngay cả mặt mũi cũng không thèm gặp, chỉ bảo thư ký ra nhận đồ thay.
Lục Kiều ngây người, cả ngày hôm nay vất vả như vậy, mà lại chẳng được chút lợi lộc hay tiếng tăm nào.
Lúc đi về, họ lại phải vất vả lắm mới tìm được xe.
Ngồi xe về đến thôn, trời đã tối đen như mực. Trưởng thôn đang đứng ngóng ở cổng làng đợi họ.
Trưởng thôn đi đi lại lại, trông như người mất hồn, đứng ngồi không yên. Cuối cùng cũng thấy bóng hai người, ông vội vàng hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
Chủ nhiệm phụ nữ thở không ra hơi: "Đã biếu hết cả rồi."
Lục Kiều dựa vào việc mình đang mang thai nên chẳng chịu động tay động chân vào việc gì. Chủ nhiệm phụ nữ cũng sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng cô ta, đành phải tự mình gánh vác phần lớn công việc.
Lục Kiều tự nhận việc nhưng lại chẳng làm nên trò trống gì, khiến chủ nhiệm phụ nữ trong lòng vô cùng tức tối.
Bà ấy và trưởng thôn là vợ chồng. Về tới nhà, bà liền uống cạn một ca nước lớn, rồi mới cất lời: "Lục Kiều đúng là không đáng tin cậy!"
Trưởng thôn thở dài: "Chuyện này đúng là chỉ có Lục Ngọc mới làm được, người khác quả thực không có bản lĩnh đó."
Chủ nhiệm phụ nữ hối hận đứt ruột, toàn thân vừa đau vừa nhức, còn mệt mỏi hơn cả lúc vào mùa vụ. Càng nghĩ càng tức, bà mắng mỏ trưởng thôn một hồi: "Sau này đừng có tự tiện bày vẽ nữa, không làm được thì thôi! Chuyện Lục Kiều làm thì tôi không nói, nhưng ngay cả người mà cô ta chọn làm chồng cũng vứt bỏ cô ta ở lại thôn, thế thì ra cái thể thống gì?"
Ngay cả việc trọng đại cả đời của mình mà cô ta còn chẳng đâu vào đâu, thì còn có chuyện gì có thể trông mong vào cô ta được nữa?
Phạm Khắc Hiếu
Chủ nhiệm phụ nữ vốn không phải người nhiều lời, nhưng hôm nay quả thực tức sôi máu. Lục Kiều tự nhận việc nhưng lại chẳng gánh vác gì, để một mình bà ấy phải gánh chịu mệt mỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trước đây, khi trưởng thôn ra ngoài cùng Lục Ngọc, ông lúc nào cũng được thể diện, lại còn có được những lợi lộc thực tế. Còn bà ấy theo Lục Kiều thì chỉ có mỗi việc chịu khổ mà thôi.
Chủ nhiệm phụ nữ càng nghĩ càng thấy ấm ức, lại mắng mỏ trưởng thôn thêm một trận.
Ngày hôm sau, trưởng thôn đặc biệt tìm đến Lục Ngọc: "Chừng nào cô chuyển nhà?"
Lục Ngọc đáp: "Ngày mai chính thức chuyển nhà, tới lúc đó sẽ mời mọi người ăn lẩu! Sáng nay cung tiêu xã đã điều động xe ba gác chở đồ đạc mà chúng tôi mua đến rồi!"
Lục Ngọc đã mua sắm rất nhiều, sắm sửa đầy đủ toàn những đồ đạc mới tinh cho căn nhà. Mấy chị dâu trong nhà đã tới xem tận mấy bận, trong ánh mắt ai nấy đều ánh lên vẻ ngưỡng mộ, trầm trồ.
Mẹ chồng Lục Ngọc lập tức vỗ bàn một cái, chuẩn bị g.i.ế.c lợn ăn mừng! Mấy hôm nay nhà cửa lúc nào cũng tấp nập khách ra vào, người nhà họ Phó đều niềm nở tiếp đón.
Sau khi trưởng thôn biết tin, về nhà nói với chủ nhiệm phụ nữ: "Lục Ngọc đã giúp thôn rất nhiều việc, chúng ta cũng nên biếu cô ấy chút quà đi!"
Chủ nhiệm phụ nữ lướt nhìn trưởng thôn một cái, đoạn nói: "Cái này còn cần ông phải nói sao?"
Rồi bà xách ra một chiếc làn mây, bên trong đã có sẵn hai mươi quả trứng gà tươi rói xem ra đã chuẩn bị từ sớm.
Trong thời buổi này, tặng trứng gà là thiết thực nhất, vừa có thể nấu những món ngon bồi bổ, lại còn để được lâu.
Sau khi họ xách quà đến nhà Lục Ngọc, thấy trong nhà vắng hoe chẳng có mấy người, bèn hỏi thăm mới hay là mọi người đã kéo nhau đi xem mổ heo cả rồi.
Trưởng thôn nghe xong, cũng chẳng chần chừ mà bước vội theo.
Nhà họ Lục đặc biệt mời một người đồ tể lành nghề từ ngoài thôn về. Con heo khi xách ra đã lại tăng cân, ít nhất cũng phải nặng một tạ hai.
Lúc mổ heo, Lục Ngọc không đến xem. Cô vốn sợ những cảnh tượng m.á.u me này. Mãi một lúc lâu sau, khi việc mổ heo đã hoàn tất, mọi người mới bắt đầu xử lý, chuẩn bị đồ đạc, nào là làm ruột, nào là phân chia thịt thà.
Con heo cỏ nhà mình nuôi quả thật khác biệt hẳn, lớp thịt mỡ bên trong dày đến cả một ngón tay. Nếu đem làm mỡ heo, chắc chắn sẽ thu được không ít.
Bà con nông thôn làm gì đã được mục sở thị miếng thịt ngon lành như vậy ở ngoài chợ bao giờ. Không phải là hàng thịt không có, mà nếu có thịt ngon, các cửa hàng mậu dịch đã giữ lại trước để phục vụ các cán bộ rồi! Chẳng đến lượt bà con mua được.
Mọi người lần lượt xúm vào hỏi Tiêu Thái Liên rằng có thể mua thịt từ chỗ bà không.
Ban đầu, Tiêu Thái Liên không muốn bán. Nhưng người hỏi quá đông, thêm nữa lại có mấy nhà có quan hệ khá tốt trong thôn, người ta đã cất công mở miệng hỏi, bà cũng thật khó lòng từ chối.