Bà nghĩ ngợi một hồi, quyết định cắt một phần thịt đùi sau, cộng thêm mười cân thịt mỡ, tổng cộng là năm mươi cân. Bà dõng dạc nói: "Chỉ bán bấy nhiêu đây thôi, những phần khác các ông các bà đừng có mà mong ngóng nữa! Mỗi nhà chỉ được mua một cân!"
Cả thôn vui mừng khôn xiết.
Thịt được bán với giá một tệ rưỡi một cân. Với chất lượng thịt hảo hạng như vậy, đây quả là Tiêu Thái Liên bán rẻ cho họ rồi, nên ai nấy đều tranh nhau mua! Năm mươi cân thịt cũng chẳng trụ được bao lâu, rất nhanh đã được bà con giành mua sạch sẽ.
Số lòng heo, móng giò, đuôi heo cùng toàn bộ xương xẩu thì được giao cả cho Lục Ngọc, còn được ưu ái cắt thêm mười cân thịt ba chỉ nữa! Đã mời cả thôn ăn thịt thì không thể keo kiệt.
Mấy món lòng heo Lục Ngọc làm trước đây đã từng chinh phục khẩu vị của cả xưởng gang thép trong huyện, nên những người trong thôn này dĩ nhiên cũng chẳng nói nửa lời mà cứ thế xuýt xoa. Họ cũng không biết Lục Ngọc làm bằng cách nào, dù sao thì mùi thơm nức mũi đã xộc tới, chưa kịp ăn đã thấy bụng cồn cào.
Tiêu Thái Liên chợt nghĩ ra, bèn gọi mấy đứa con trai và con dâu tới, đưa mỗi đứa một phần thịt hai mươi cân, dặn dò: "Đem biếu bên nhà mẹ vợ các con đi."
Tổng cộng bốn đứa con trai, chia ra tám mươi cân, cộng thêm huyết heo, và số thịt đã bán vừa nãy, tổng cộng còn lại chưa đầy năm mươi cân.
Một con heo nhìn có vẻ rất to, vậy mà lại chẳng đủ chia.
Vốn dĩ Tiêu Thái Liên còn định giữ lại một ít để gửi cho em trai mình, nhưng bây giờ đã chẳng còn dư dả nữa, bà đành tiếc nuối từ bỏ! Dù sao thì bây giờ trong nhà đã có tủ lạnh, có thể trữ thịt ăn dần cho đến tận Tết.
Tiêu Thái Liên lại cắt thêm mười cân xương sườn cho Lục Ngọc, bây giờ bọn họ đã chia ra ở riêng, sau này phải tự nấu ăn riêng biệt.
Tiêu Thái Liên gọi Lục Ngọc tới, nói: "Vốn dĩ cái tủ lạnh ấy các con nên mang đi dùng, nhưng mà trong nhà mẹ cũng cần lắm để trữ thịt. Con đã tốn bao nhiêu tiền để mua, mẹ sẽ mua lại đúng giá đó. Rồi các con mua cái khác mà dùng."
Cái thứ đồ điện gia dụng tiên tiến này, càng dùng càng thấy tiện lợi vô cùng. Có gì cũng nhét hết vào trong, bây giờ bà đã không thể nào tách rời khỏi nó được nữa!
Lục Ngọc đáp: "Mẹ, mẹ cứ dùng đi ạ."
Bây giờ Tiêu Thái Liên nhờ mối bán cổ vịt mà cũng rủng rỉnh hơn nhiều, bà nói: "Không sao đâu con, con cứ nói cái giá đi, mẹ không thể chiếm hời của các con được. Mới mua xong căn nhà, chắc các con cũng chẳng còn mấy tiền trong tay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lục Ngọc nói: "Một ngàn tệ." Sau đó còn đưa ra phiếu mua tủ lạnh cho bà xem.
Tiêu Thái Liên ngạc nhiên: "Một ngàn tệ ư?" Một cái tủ lạnh mà giá lại ngang ngửa với căn nhà cô bé mới mua.
Trong tay Tiêu Thái Liên lúc này có gần chín trăm tệ, nhưng người sống làm gì có thể dốc hết tiền ra một lúc, vẫn phải giữ lại một khoản phòng thân chứ. Bà suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thôi được, mẹ đưa cho con bảy trăm trước, số còn lại, khi nào có mẹ sẽ đưa nốt sau."
Lục Ngọc không cưỡng được mẹ chồng, chỉ đành nhận lấy số tiền này.
Trong thôn, nhà họ Phó đã chuẩn bị thật tươm tất cho tiệc tân gia, nấu cả chục nồi bánh màn thầu độn đủ thứ, mỗi chiếc bánh lớn hơn cả nắm tay. Bình thường chỉ cần một cái là đã no căng bụng rồi! Biết Lục Ngọc sắp chuyển về nhà mới, họ chuẩn bị thật nhiều, sợ khách đông sẽ không đủ dùng.
Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được dọn lên, hương thơm bay khắp ngõ xóm.
Căn nhà mới của Lục Ngọc chưa đủ rộng để bày tiệc, nên cả nhà quyết định dọn ra bãi đập lúa giữa thôn để mở tiệc cho thoáng đãng. Mấy cái thùng đựng thức ăn đều là mượn của thím Tư đầu bếp trong thôn.
Dân làng xếp hàng dài tăm tắp, ai nấy đều rướn cổ ngóng vào bên trong! Chẳng mấy chốc, mọi người đã bắt đầu xới thức ăn. Ai cũng nâng niu bát đầy ắp trên tay mà không nỡ ăn ngay, chỉ muốn mang về nhà, tối đến xào thêm chút rau trộn vào để dành ăn dần. Dù nghĩ là vậy, nhưng cái bụng và cái miệng lại không thể cưỡng lại được hương thơm nồng nàn đang quyến rũ khứu giác. Định bụng lén ăn một miếng nhỏ cho đỡ thèm, nào ngờ, miếng thứ nhất vừa hết thì miếng thứ hai đã theo sau, chốc lát đã chén sạch bát cơm.
Nồi lẩu nhà Lục Ngọc quả thực hào phóng, mỗi người ít nhất cũng được chia hai lát thịt. Ai nấy đều ăn đến thích mê, dứt khoát chẳng về nhà nữa mà nán lại đây ăn cho thỏa thích.
Cả đám người tấm tắc khen ngon!
Dân làng cũng chẳng ai ăn không. Biết Lục Ngọc chuyển về nhà mới, họ đều mang quà đến mừng. Người thì gánh gạo, người mang rượu trắng, người lại có chút đường đỏ quý giá, đủ thứ cả, món nào món nấy đều thể hiện tấm lòng thành. Nhà bếp nhỏ của Lục Ngọc vì thế mà chật kín quà cáp, đến nỗi cô phải ngỏ ý bảo mẹ chồng Tiêu Thái Liên mang bớt về nhà mình.
Tiêu Thái Liên phẩy tay: "Không cần đâu con, nhà mình cũng chẳng thiếu thứ gì." Ngày trước, bà vẫn còn canh cánh trong lòng việc con trai ra riêng, cứ nghĩ sẽ buồn rười rượi. Nhưng giờ đây, Tiêu Thái Liên đã nghĩ thông suốt rồi, cả nhà đều ở chung một thôn, chẳng cách xa là bao. Lúc nào nhớ con trai, nhớ con dâu, bà có thể qua thăm bất cứ khi nào. Hơn nữa, từ ngày Lục Ngọc mua được căn nhà to đẹp, bà cũng được nở mày nở mặt với hàng xóm láng giềng không ít.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đã dọn ra ở riêng. Vừa hay căn nhà cũ của đại gia đình Phó lại có thêm chỗ trống, bà Tiêu Thái Liên liền sắm ngay chiếc giường lớn, gọi các cháu trai của anh cả, anh hai, anh ba đều sang ngủ. Dù sao thì đều là trai tráng cả, ở với ông bà cũng tiện bề dạy bảo.
Phạm Khắc Hiếu