Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 264: Mì Thịt Bò



 

Lưu Bàng đưa mắt nhìn sang, quả nhiên có dưa leo, cà chua, và nhiều loại rau củ khác, trông đỏ tươi xanh mướt, vô cùng bắt mắt.

 

Anh chàng cầm một quả cà chua cắn một miếng, thấy ngọt nước, dày thịt, ăn vào chua ngọt vừa vặn, thậm chí còn chẳng kém gì dâu tây mùa hè.

 

Quả cà chua này anh ấy chỉ ăn vài miếng là đã hết sạch, sau khi ăn xong, anh lại muốn ăn thêm quả thứ hai.

 

Lục Ngọc nhìn quả cà chua chỉ nhỏ vừa bằng nắm tay, nói: “Nếu anh thích ăn thì cứ lấy mấy quả còn lại mà ăn đi, nhưng bây giờ đừng ăn quá nhiều, không thì lát nữa sẽ no bụng mà không ăn nổi thịt đâu!”

 

Lưu Bàng cười đáp: “Chị nói vậy là coi thường khả năng của tôi rồi! Dù có ăn nhiều đến mấy, tôi vẫn còn bụng để ăn thịt!”

 

Vừa nhón một miếng cà chua, Lưu Bàng vừa xuýt xoa: “Nơi này của các chị quả là tài tình, rau quả mà cũng có thể trồng được ngon đến thế!”

 

“Đừng coi thường rau quả chỗ chúng tôi nhé, rau quả nơi đây được chăm chút rất khoa học, đều là một số giống mới do các vị giáo sư cải tạo đấy!”

 

Lưu Bàng nghe xong cảm thán: “Đúng là đất lành, sản vật cũng khác biệt!”. Nói rồi, anh lại cầm một quả dưa leo lên, cắn vào thấy giòn sần sật, vị ngọt thanh.

 

Chẳng mấy chốc anh đã đánh bay hai quả dưa leo, cà chua cũng ăn tận mấy quả. Lưu Bàng nói: “Dạo này bà nội tôi không thiết ăn uống gì, tôi muốn mua một ít.”

 

Lưu Bàng đúng là người rất hiếu thuận.

 

Cha anh là xưởng trưởng trại heo, trong nhà chẳng thiếu thốn gì về tiền bạc. Bà nội anh ăn thịt đã ăn đến phát ngán, bình thường chỉ thích ăn chay. Bây giờ là mùa thu, chỉ có một số loại củ cải, cải trắng, chứ đâu kiếm được loại rau củ tươi ngon thế này.

 

Trước đây, Lưu Bàng hợp tác mua bán với Lục Ngọc, cũng kiếm được kha khá tiền, liền nói: “Tôi đặt trước hai mươi cân dưa leo, hai mươi cân cà chua nhé!” Anh định tặng bà nội một nửa, nửa còn lại mình ăn như trái cây, chẳng màng đến giá cả là bao nhiêu.

 

Lục Ngọc vui vẻ nhận lời.

 

Lưu Bàng nói: “Tiện thể không có việc gì rảnh rỗi, khi nào chị đi bán? Để tôi đi cùng chị!”

 

Bây giờ anh ấy vô cùng ngưỡng mộ Lục Ngọc, chỉ cảm thấy cô có tài trong mọi việc.

 

Lần trước bày sạp, chỉ thu tiền thôi mà đã mỏi nhừ cả tay, rất nhiều người suốt đời cũng chưa từng có được cảm giác sung sướng đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơn nữa Lưu Bàng lại có xe, việc đi lại cũng thuận tiện hơn nhiều. Anh nói: “Cũng không cần trả tiền cho tôi đâu, chỉ cần bao tôi một bữa cơm là đủ.” Sau đó nghĩ ngợi một lát, rồi ngượng nghịu bổ sung: “Nhưng phải là chính tay chị xuống bếp nấu cho tôi đấy nhé!”

 

Bình thường, Lưu Bàng hiếm khi được thưởng thức một bữa cơm do Lục Ngọc tự tay nấu. Nhân dịp này được ăn ké chút đỉnh, anh cảm thấy thật may mắn.

 

Lục Ngọc nói: “Được thôi!”

 

Hai người cùng xắn tay vào bếp một lúc, nồi thịt bò hầm đã bưng ra. Mùi thơm nồng nàn xộc thẳng vào mũi, đánh thức mọi giác quan. Mì họ dùng là loại mì được cán thủ công bằng tay, sau khi luộc chín lại được xả qua nước lạnh nên sợi mì vô cùng dai ngon.

 

Bát mì phủ đầy những miếng thịt bò to bản, trông thôi đã thấy thèm thuồng. Lưu Bàng dù đã ăn dưa leo, cà chua lót dạ gần no, nhưng vừa nhìn thấy món ngon là anh lại chẳng thể kiềm lòng.

 

Bây giờ ngửi thấy mùi thơm này, anh lại thấy bụng hơi đói, cứ kêu ột ột như đang nhắc nhở.

 

Đợi sau khi Phó Cầm Duy và Lục Ngọc cùng ngồi vào bàn, ba người liền bắt đầu thưởng thức món mì thịt bò thơm ngon.

 

Lưu Bàng chưa từng được ăn món nào đậm đà hương vị đến vậy. Cắn miếng thịt bò hầm, bên trong có lẫn cả gân, nhai thật sự rất đã miệng.

 

Chỉ ăn một miếng đã thấy thỏa mãn và no nê. Thịt bò mềm nhừ, thấm vị, quyện cùng sợi mì dai ngon, càng ăn lại càng muốn ăn thêm.

Phạm Khắc Hiếu

 

Ăn hì hục hết một bát lớn, chỉ cảm thấy bụng dạ vô cùng dễ chịu. Lưu Bàng cười tủm tỉm nói với Phó Cầm Duy: “Anh đó, đúng là có phúc mới cưới được một người vợ khéo léo như thế chứ.”

 

Anh ấy cũng thầm ước tìm được một người vợ nấu ăn ngon như Lục Ngọc.

 

Phó Cầm Duy nghe anh nói vậy, khóe miệng khẽ cong lên. Ăn cơm xong, cuối cùng hai vợ chồng tiễn Lưu Bàng về.

 

Lưu Bàng lái xe ra khỏi thôn.

 

Đợi khi anh về đến nơi, trong xe vẫn thoang thoảng từng đợt mùi thơm hấp dẫn. Anh nhìn xuống phía sau, không biết Lục Ngọc đã lặng lẽ bỏ ba cân thịt bò kho tương mà anh đã từ chối lúc nãy vào xe từ lúc nào. Bên trong còn có cả ít nước sốt sánh đặc, thứ nước này mà trộn với mì thì ngon phải biết.

 

Thực ra anh ấy đi chưa xa, giờ quay lại trả cho Lục Ngọc cũng được. Trước đó đã nói không lấy, nhưng giờ ngửi thấy mùi thơm khó cưỡng này, anh ấy thực sự không nỡ trả.

 

Thật sự quá đỗi thơm ngon, một người bạn chu đáo nhường này còn đâu mà tìm? Lưu Bàng tự nhủ sau này sẽ bôn ba cùng vợ chồng họ, mặc kệ có kiếm được tiền hay không, chỉ cần được no bụng đã là tốt lắm rồi.