Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 265



 

Bày Sạp Rau Ở Cổng Xưởng Gang Thép

 

Kể từ khi đã quen với những món ăn Lục Ngọc nấu, giờ đây ăn bất cứ thứ gì khác anh đều thấy nhạt nhẽo hẳn đi.

 

Họ đã hẹn xong ngày hôm sau sẽ ra ngoài bán rau. Đồ chuẩn bị cho ngày đầu tiên đã bắt đầu được đóng gói, món nào trông cũng rất cẩn thận và tươm tất.

 

Giá cả được định cao hơn ba phần so với giá rau trên thị trường vào mùa xuân.

 

Tất cả mọi người đều không biết liệu những thứ này có bán được không.

 

Rau củ không giống như những mặt hàng khác, một khi đã hái xuống mà không bán đi được thì sẽ không còn tươi nữa.

 

Trưởng thôn cũng có phần căng thẳng. Những thứ này đều là hi vọng của cả thôn. Trong thôn muốn kiếm chút tiền đâu phải là dễ dàng gì.

 

Trưởng thôn vẫn ấp ủ một mộng tưởng mua máy kéo, và toàn bộ đều gửi gắm hết vào chuyến bán rau lần này.

 

Huống hồ, cũng không chỉ riêng thôn họ đang mong chờ. Sở nghiên cứu của các lão giáo sư cũng cần kinh phí. Lần này các giáo sư quyết định lấy ra hết tất cả những giống cây mới tâm huyết nhất.

 

Đều là thành quả của cả nhà khoa học, sở nghiên cứu của họ cũng được chia bốn phần lợi nhuận, ai nấy đều mong Lục Ngọc bán ra được nhanh nhất có thể.

 

Lục Ngọc, chủ nhiệm phụ nữ và trưởng thôn, cùng với mấy cán bộ thôn, ban đầu dự định sẽ cùng đi. Thế nhưng chiếc xe của Lưu Bàng không đủ chỗ cho chừng ấy người. Cuối cùng, ngoài hai sọt rau lớn, chỉ có Lục Ngọc và chủ nhiệm phụ nữ là lên xe đi vào huyện.

 

Lục Ngọc và chủ nhiệm phụ nữ cùng lên xe của Lưu Bàng.

 

Bà ấy ngồi xe ô tô vẫn còn rất bồn chồn, đây là lần đầu tiên bà được ngồi.

 

Lục Ngọc nhường chỗ ngồi danh dự là ghế lái phụ cho chủ nhiệm phụ nữ, còn cô thì ngồi phía sau.

 

Chủ nhiệm phụ nữ căng thẳng tới mức không biết đặt tay ở đâu cho phải.

 

Đây là xe ô tô! Trước đây người trong thôn hễ ai được ngồi xe lôi là đã khoe khoang một trận rồi.

 

Lục Ngọc hỏi: “Hôm nay chúng ta mang tổng cộng bao nhiêu cân rau vậy ạ?”

 

Chủ nhiệm phụ nữ nói: "Ước chừng hơn hai trăm bốn mươi cân." Trong lều rau còn nhiều lắm, nhưng mọi người chưa hái hết, chỉ sợ không bán được, lần này mỗi loại chỉ hái một ít để thử nghiệm xem sao.

 

Chủ nhiệm phụ nữ ở trong thôn vốn dĩ rất tháo vát, nhưng hễ vào đến trong huyện là bà ấy lại đứt gánh giữa đường.

 

Đặc biệt là lần trước theo Lục Ngọc đi tặng quà, bà ấy quả thực là hai mắt tối sầm, từ đó sinh ra nỗi ám ảnh tâm lý.

 

Lần này chủ nhiệm phụ nữ lại theo Lục Ngọc ra ngoài, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, dọc đường chẳng nói câu nào.

 

Lưu Bàng bảo với Lục Ngọc: "Hay là chúng ta cứ bày bán ở cổng nhà máy gang thép đi! Thằng bạn nối khố của tôi là Lưu Chương đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi!"

 

Từ lần trước cô làm món thịt đầu heo, khiến công nhân nhà máy gang thép ăn ngon suốt nửa tháng trời, giờ họ vẫn còn nhớ nhung đến thất thần, hễ rảnh rỗi là lại chạy ra cổng ngó nghiêng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khi Lưu Chương kể chuyện này cho Lưu Bàng nghe, khỏi phải nói Lưu Bàng đắc ý đến mức nào. Chỉ đáng tiếc đó là mối làm ăn ngắn hạn, không thể kéo dài được.

 

Công nhân trong nhà máy là những người có tiền nhất, tiêu pha cũng rất hào phóng!

 

Cộng thêm lần này Lục Ngọc lại có văn bản chính thức do huyện gửi xuống, quang minh chính đại bày sạp, sẽ không ai có thể can thiệp được.

 

Lục Ngọc rất hài lòng với sự sắp xếp này của Lưu Bàng: "Được, chúng ta đến đó đi!"

 

Trên đường đi, Lục Ngọc còn hỏi chủ nhiệm phụ nữ: "Rau củ bán giá thế nào?"

 

Chủ nhiệm phụ nữ đáp: "Đều là ba hào một cân." Lúc bà ấy nói, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

 

Thời này, đồng tiền giá trị lắm, chẳng ai dám bán rau với cái giá c.ắ.t c.ổ ấy cả.

 

Thế nhưng, rau củ lần này của thôn họ đều là hàng được bỏ tiền của, tốn công sức gây trồng, là lứa đầu tiên được bán ra, mỗi loại đều được lựa chọn kỹ càng, được coi là hàng loại một trong loại một.

 

Trước đây, người nông thôn bán rau đều tự gánh vào huyện, sau khi bày ra thì bán theo từng bó.

 

Giá cả đều rất rẻ.

 

Dù sao rau củ cũng không thể sánh với thịt, chủ nhiệm phụ nữ cũng không biết liệu có thể bán hết được không.

 

Lục Ngọc ừm một tiếng, nói: "Một giá thế kia, nếu tính toán kỹ thì chẳng đắt chút nào." Cô cũng không phân loại gì, muốn mua loại nào thì cứ gộp chung lại mà mua.

 

Bà ấy lại nói: "Thực ra bán hai hào một cân cũng được rồi!" Tuy trưởng thôn dặn bán ba hào, nhưng nếu thực sự không bán được thì cũng chẳng thể mang về, bán hai hào thì cũng đủ hoàn vốn.

 

Ước chừng hai trăm bốn mươi cân rau, nếu bán hai hào một cân thì sẽ thu được khoảng bốn mươi tám tệ, chỉ cần bán được số tiền này đã coi như không uổng công chuyến đi.

 

Lục Ngọc lại nói: "Vẫn nên bán ba hào đi, nếu có khách mua nhiều có thể tặng thêm, ví dụ như mua năm cân thì tặng một cân gì đó."

 

Tuy người của nhà máy gang thép có tiền, nhưng chỉ cần là người thì ai cũng thích được lợi, hơn nữa năm cân rau cũng chẳng đáng là bao, ăn hai ba hôm là hết rồi.

 

Cho dù bán hết hai trăm cân, số còn lại tặng đi, cũng có thể thu về sáu mươi tệ.

 

Chủ nhiệm phụ nữ rất thực tế, chưa từng bán rau bao giờ, Lục Ngọc nói sao thì bà ấy làm y như vậy.

 

Nhìn thấy Lục Ngọc có tính toán chi li, bà ấy cũng phần nào yên tâm hơn.

 

Chẳng mấy chốc, họ đã xuống xe.

Phạm Khắc Hiếu

 

Quả nhiên Lưu Chương đã đợi sẵn ở cổng nhà máy gang thép, vừa nhìn thấy Lục Ngọc liền nói: "Lần trước Lưu Bàng khoe cô cho cậu ấy thịt bò, cậu ta trêu tức tôi mấy bận rồi, haiz, cô không thể mở một sạp thịt bò ở đây sao? Tôi sẽ ghé ăn mỗi ngày!"

 

Vừa trông thấy Lục Ngọc, anh ta đã nói hết nỗi thèm thuồng của mình ra. Không chỉ riêng anh ta nhớ nhung những món mỹ vị do Lục Ngọc nấu, mà toàn thể công nhân trong nhà máy cũng đều rất nhung nhớ.