Không Là Chính Tuyến, Vẫn Là Của Nhau

Chương 28: Con Theo Anh Ấy Về Nhà Sống



 

Lục Ngọc cùng Phó Cầm Duy xuống xe buýt ở cổng thôn. Lưng áo anh đã ướt đẫm mồ hôi thành một mảng lớn, tai vẫn còn ửng đỏ, nhưng khuôn mặt anh lại càng thêm phần cương nghị.

 

Khi họ đi đến nhà Lục Ngọc, phần lớn mọi người còn đang làm việc ngoài đồng nên trên đường chẳng thấy ai. Ở sân nhà Lục Ngọc, họ thấy mẹ Lục đang ngồi thẫn thờ.

 

“Mẹ!” Lục Ngọc khẽ gọi.

 

Mẹ Lục vội vàng đưa tay lau khóe mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tiểu Ngọc đã về rồi sao con?”

 

Lục Ngọc biết cha mẹ mình đều là những người thật thà, chất phác, nay lại bị đẩy vào vòng xoáy thị phi, chắc hẳn trong lòng đang đau đáu biết nhường nào.

 

Họ chỉ mong mọi chuyện mau chóng lắng xuống, nào ngờ lại còn gặp phải tên du côn Lâm Mạnh quấy nhiễu.

 

Lục Ngọc nhìn Phó Cầm Duy bên cạnh, khẽ nói với mẹ: “Mẹ cứ yên tâm, con theo anh ấy về nhà, sẽ sống đàng hoàng tử tế với nhau.”

 

Mẹ Lục nghe vậy vừa mừng vừa lo, sợ vô tình tạo thêm áp lực cho Lục Ngọc. Bà cố gắng tìm kiếm chút manh mối trên khuôn mặt con gái. Mẹ Lục muốn nói điều gì đó, nhưng lại e ngại Phó Cầm Duy đang đứng cạnh.

 

Lục Ngọc rút từ trong túi ra một trăm bốn mươi tệ, đưa cho mẹ Lục, dặn dò: “Số tiền này mẹ tuyệt đối đừng để ai biết. Cứ giữ lại để dùng khi cấp bách. Con với Cầm Duy sẽ mua cho mẹ ít lương thực, tối đến mẹ cứ giấu vào hầm đất, đừng để người khác thấy.”

 

Những ngôi nhà họ ở đều là nhà cũ xây từ lâu, nhà nào cũng có một cái hầm đất. Sau khi đất nước được thành lập, phần lớn chúng đều bị bỏ hoang. Một số người đã chuyển lên thị trấn sinh sống, nhưng những cái hầm này vẫn chưa từng được xử lý.

 

Mẹ Lục há miệng muốn từ chối, nhưng trong nhà thực sự đang túng quẫn trăm bề, bà đành nói: “Lương thực cha mẹ sẽ nhận, nhưng số tiền này con cứ giữ lấy mà tiêu.”

 

Từ nhỏ, Lục Ngọc đã có cơ thể yếu ớt hơn người khác, căn bản không thể làm được việc đồng áng nặng nhọc. Sau khi về nhà họ Phó, bà lo Lục Ngọc sẽ bị bắt nạt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lục Ngọc vẫn kiên quyết: “Mẹ cứ giữ lấy đi, trong nhà mình cũng cần tiền lắm.”

 

Cái khó bó cái khôn, bao nhiêu việc trong nhà đều cần tiền. Mà cha mẹ Lục lại không phải người dễ mở miệng nhờ vả ai, cho dù gặp phải chuyện khó xử, thông thường đều âm thầm chịu đựng một mình. Lục Ngọc về nhà họ Phó lúc này có lẽ là lối ra tốt nhất cho cả hai bên.

 

Nhưng mẹ chồng cô, bà Tiêu Thái Liên, lại là một người nổi tiếng hà khắc, cũng không biết con gái mình có thể hòa hợp được hay không. Có chút tiền riêng bên cạnh chắc sẽ đỡ đần được phần nào.

 

Mẹ Lục nhìn Phó Cầm Duy, dặn dò: “Sau này hai đứa sống với nhau phải hòa thuận. Nếu Ngọc Nhi có chỗ nào chưa phải, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ dạy bảo nó, nhưng tuyệt đối đừng đánh nó.” Nếp sống ở thôn mình vốn thô kệch, chuyện đánh vợ như cơm bữa, bà Lục thực sự không yên tâm chút nào.

 

Phó Cầm Duy trầm giọng đáp: “Con không bao giờ động tay động chân với phụ nữ.”

 

Mẹ Lục thở phào: “Vậy thì tốt. Ai, để mẹ đi pha cho con bát nước đường giải khát.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Phó Cầm Duy hiểu điều kiện nhà Lục Ngọc không mấy dư dả, vội nói: “Dạ thôi, con không dám phiền ạ.”

 

Mẹ Lục lại khăng khăng: “Con đừng khách sáo với mẹ.”

 

Bà lúng túng tay chân, không biết phải đối đãi với chàng rể mới này ra sao. Phó Cầm Duy vẫn muốn từ chối, nhưng Lục Ngọc bên cạnh đã kịp thời ngăn lại.

 

Khi mẹ Lục vừa vào nhà, Lục Ngọc khẽ nói nhỏ với anh: “Không để mẹ làm chút gì, mẹ sẽ bứt rứt không yên. Anh cứ uống đi.”

 

Phó Cầm Duy gật đầu. Một lúc sau, mẹ Lục từ trong nhà bưng ra một bát nước đường đầy ắp. Nước đường được pha từ nước giếng mát lạnh, uống vào thấy ngọt thanh, đúng là thức uống ngon nhất vào lúc này.